14
Chưa kịp vui mừng được một khắc, thì họa từ trên trời giáng xuống.
Cha ta gửi thư tới.
Nội dung thư rất ngắn gọn, ông lại cầu thân cho ta, bảo ta tranh thủ về nhà xem một lần, còn dặn dò kỹ lưỡng rằng, lần này gặp người không được ra tay, nếu lại đánh người, sau này không còn tìm được gia đình tốt nữa.
Đọc xong thư, ta ngồi không yên.
Vội vã chạy ra hậu viện, đúng lúc gặp tiên sinh đang lầm bầm nguyền rủa mà rời khỏi sân.
Thấy ta, tiên sinh hậm hực phất tay áo, không khách sáo nói:
"Không thể đẽo gọt nổi nữa rồi, ngay cả tể tướng cũng lười trị ngươi, ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi."
Ta ngẩn người nhìn lão già phất tay áo lần nữa mà đi, cảm thấy không thể cứ để ông ta nhờn mãi, liền nhặt viên đá dưới đất ném trúng đầu gối ông ta.
Tiên sinh ngã xuống đúng như dự đoán, vẻ mặt không thể tin nổi quay đầu nhìn ta.
Ông ủy khuất, ta còn ủy khuất hơn.
Ta lau nước mắt, bắt đầu gào:
"Lão già c.h.ế.t tiệt, ông chờ c.h.ế.t thì có!"
"Ta vừa mới đến tuổi cập kê, ông đã nguyền rủa ta chết, sao ông không c.h.ế.t trước đi, ông đã chôn một nửa thân trong đất rồi."
"Lão đồ nho c.h.ế.t tiệt, đồ không biết xấu hổ, ta bị ông làm tức c.h.ế.t mất!"
Giọng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651831/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.