Chương trước
Chương sau
 

Chương 1601

Bạch Dương thấy thế cũng vô thức ngồi thẳng lưng, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Bà nội, xảy ra chuyện gì sao ạ?”

“Cũng không phải chuyện gì. Bà cụ lắc đầu nói: “Chỉ là vài ngày nữa sẽ tới ngày giỗ của mẹ ruột Kình Hiên.”

“Ngày giỗ ạ?”

“Đúng vậy” Bà cụ thở dài: “Chuyện bà muốn nói với cháu cũng chính là chuyện này, bà bảo Kình Hiên đưa cháu qua đây chính là muốn nhờ cháu giúp một chuyện.”

“Bà nội cứ nói đi, nếu như là chuyện trong khả năng thì cháu nhất định sẽ giúp.” Bạch Dương thành thật nói.

Bà cụ mỉm cười vui vẻ, nói: “Vậy thì cám ơn cháu nhé Dương Dương, chuyện này trong khả năng của cháu. Bà muốn nhờ cháu ở bên cạnh hỗ trợ Kình Hiên trong ngày giỗ của mẹ nó.”

“Chuyện này… Có lý do gì không ạ?” Bạch Dương có hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

Bà cụ vuốt cây gậy ba toong có hình đầu rồng, vẻ mặt già nua ngập tràn buồn phiền: “Không biết Kình Hiên có từng nói với cháu chuyện liên quan tới mẹ ruột của nó chưa?”

“Có nói sơ qua rồi ạ, cháu biết mẹ anh ấy là tự sát.” Bạch Dương gật đầu đáp.

Bà cụ ừm một tiếng: “Đúng vậy, mẹ của Kình Hiên là tự sát, người đầu tiên phát hiện ra thi thể chính là Kình Hiên. Lúc đó Kình Hiên còn nhỏ, cũng chỉ mới chừng mười tuổi đã nhìn thấy thi thể của mẹ mình, có thể hình dung được khi ấy tâm hồn nhỏ bé của nó đã chịu đả kích lớn cỡ nào. Cho nên cứ mỗi năm tới ngày giỗ của mẹ nó, tình trạng của Kình Hiên sẽ trở nên rất thất thường.”

“Rất thất thường ấy ạ?” Bạch Dương siết chặt tay, trong lòng bất giác lại cảm thấy căng thẳng.

Bà cụ bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Vào ngày đó, nó sẽ rũ bỏ hết tất cả những kiên cường bình thường vốn có, trở thành một đứa cực kỳ yếu đuối. Thậm chí còn sẽ nhốt mình lại, ngồi trong phòng uống rượu như điên, không gặp ai hết. Sau hôm đó thì đến sáng trở ra, nó sẽ lại trưng ra cái dáng vẻ không hề xảy ra chuyện gì cả, nhưng trên người lại có chút thương tích.”

“Có thương tích?” Đồng tử Bạch Dương thoáng co rút lại, trong đầu cũng lập tức hiện ra hai chữ: “Anh ấy sẽ không ở trong phòng tự làm mình bị thương đó chứ?”

Bà cụ chua xót gật đầu: “Cháu nói không sai, nó thật sự tự làm mình bị thương. Mẹ của Kinh Hiên là cắt cổ tay tự sát, nó lại là người đầu tiên nhìn thấy thi thể của mẹ mình cho nên trước đây bác sĩ tâm lý đã có nói, bởi vì khi đó Kình Hiên bị sốc tâm lý quá lớn dẫn tới mỗi năm cứ vào đúng ngày giỗ của mẹ mình, trạng thái tỉnh thần của nó sẽ bất ổn, sẽ theo bản năng mà làm ra những chuyện tổn hại tới mình.”

“Ra là như vậy!” Bạch Dương khẽ cắn môi dưới.

Cô cũng không biết Phó Kình Hiên lại còn có bí mật như vậy.

Cũng phải thôi, từ trước đến giờ cô đều không thực sự hiểu được anh.

Cho dù là lúc làm bạn qua thư hay là sau khi kết hôn thì anh đều rất ít khi chủ động tâm sự với cô những chuyện có liên quan tới mình.

Trong khoảng thời gian làm bạn, vê cơ bản thì đều là cô chủ động tâm sự với anh tất cả những chuyện có liên quan tới cô, đa số anh đều là cho cô lời khuyên nhưng lại rất hiếm khi nói tới chuyện của mình. Mà hầu như cô cũng không hỏi, cho nên suốt mấy năm đó cô hoàn toàn không biết Tiểu Trọng bao nhiêu tuổi, nhà cửa ở đâu, bối cảnh gia đình ra sao. Cô chỉ biết, anh là đàn ông.

Mà từ sau khi cô yêu Phó Kình Hiên thì cũng chỉ biết anh là một đàn anh khóa trên rất dịu dàng, nhưng lại không biết đàn anh khóa trên này lại chính là người bạn qua †hư Tiểu Trọng mà mình đã liên lạc nhiều năm.

Nói ra thì cô thật sự rất không công bằng với Phó Kình Hiên, cô vẫn luôn trách móc Phó Kình Hiên không nhận ra Cố Tử Yên không phải là mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.