Phó Kình Hiên thu lại suy nghĩ, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên.”
“Em xin lỗi, Kình Hiên, em đã hiểu lâm anh, em còn tưởng rằng anh mua lại đưa cho cô Bạch chứ” Cố Tử Yên trả chiếc cho Phó Kình Hiên.
Cố Việt Bân nở nụ cười: “Nếu là hiểu lầm thì nói ra cũng tốt”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó vô thức dùng ngón cái lau chiếc nhẫn một lần.
Sau khi anh lau xong thì mới ngạc nhiên, mình lại ghét bỏ Tử Yên làm bẩn chiếc nhãn.
“Kình Hiên?” Cố Tử Yên đưa tay lắc trước mặt Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Em còn muốn hỏi anh bị sao vậy, sao anh lại đột nhiên ngây ra.” Cố Tử Yên nhìn anh hỏi.
Phó Kình Hiên cúi xuống lạnh nhạt nói: “Không sao, anh chỉ nghĩ đến một số chuyện mà thôi, đúng rồi, Tử Yên, sao em lại muốn mua chiếc nhẫn này?”
Anh cất chiếc nhẫn vào trong túi, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên tủi thân cúi đầu xuống: “Không phải bởi vì Kình Hiên không muốn tặng nhẫn cho em sao, không phải nói kết hôn mới đưa, cho nên em nhìn thấy cô Bạch quyên góp chiếc nhãn này, lại nghĩ anh cũng có một chiếc, cảm thấy mua lại sẽ tạo thành một cặp, cũng coi như là anh †ặng em, vì thế em mới đấu giá.”
Thì ra là như vậy.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.
Anh còn tưởng rằng cô ta cố ý nhắm vào Bạch Dương.
“Tôi nói này, Kình Hiên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743464/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.