Chẳng lẽ anh ta biết cô ta là ân nhân cứu mạng giả nên thử thăm dò cô ta sao?
Cố Tử Yên nghĩ vậy thì sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ không biết nên làm gì.
Cô ta không trả lời được câu hỏi của Lâm Diệc Hàng.
Bởi vì cô ta vốn không biết rốt cuộc ân nhân cứu mạng thật sự của anh ta đã cứu anh ta ở đâu, càng không biết lúc ấy anh †a gặp rắc rối gì, mà anh ta cũng chưa từng nói với cô ta, cho nên sao cô ta trả lời được?
Nhưng không trả lời cũng không được, chẳng khác nào nói cô ta không biết à?
Cố Tử Yên suy nghĩ, cuối cùng tìm một đáp án tốt nhất: “Tôi xin lỗi, Diệc Hàng, tôi quên rồi”
Cô ta chỉ nói mình quên, không nói không biết.
Cho nên anh ta chắc chắn không thể nào xác định được cô ta có nói dối hay không.
Trong lòng Cố Tử Yên ngày càng không chắc, Lâm Diệc Hàng cong môi nói: “Không sao, mười mấy năm rồi, cô quên cũng bình thường, dù sao lúc đó cô cũng quá nhỏ.”
Cố Tử Yên thấy anh ta không nghi ngờ mình thì khẽ thở phào.
Xem ra bước đi này của cô ta đã đúng Tồi.
Sau đó, Cố Tử Yên nắm tay Lâm Diệc Hàng: “Diệc Hàng, vậy anh nói cho tôi biết rốt cuộc lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu, lần này tôi tuyệt đối sẽ không quên nữa.
“Được.” Lâm Diệc Hàng cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2743436/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.