Trên bàn ăn, Phó Kình Duy không nói một câu, hiển nhiên còn đang tức giận.
Cậu không rõ, là Cố Tử Yên hiểu lầm cậu, vì cái gì cuối cùng người bị hại cũng là Cố Tử Yên, cậu ngược lại thành kẻ hại người, còn phải xin lỗi Cố Tử Yên.
Đây là đạo lý gì vậy!
Trong lúc nhất thời, Phó Kình Duy không khỏi có chút không thích Cố Tử Yên, trong lòng còn bắt đầu phản đối cô ta làm chị dâu của mình.
Cậu thậm chí cảm thấy, nếu cô ta sau này thành chị dâu của cậu thật, thì tình huống phải xin lỗi mà không hiểu vì sao như vừa rồi, chắc chắn sẽ còn nhiều nữa.
Nghĩ như vậy, Phó Kình Duy lập tức không có khẩu vị, đập đũa cạch một tiếng lên mặt bàn.
Đám người bị cậu làm giật nảy mình, cùng quay qua nhìn cậu “Kình Duy, em sao thế?” Cố Tử Yên nháy nháy mắt, ân cần hỏi han: “Có phải thấy không thoải mái chỗ nào không, sắc mặt khó coi như vậy.”
“Không cần chị quan tâm!” Phó Kình Duy bực bội đáp.
Thần sắc Cố Tử Yên lập tức ảm đạm đi, miễn cưỡng cười cười: “Được, chị không hỏi nữa…”
“Thằng nhóc này, sao lại đối xử với chị dâu như vậy?” Vu Y Cơ đập bả vai Phó Kình Duy một cái.
Sau đó, bà ta lại cười cười với Cố Tử Yên: “Tử Yên à, cháu đừng nóng giận, thằng nhóc này đang muốn bị giáo huấn đây mà.”
Cố Tử Yên khẽ mỉm cười lắc đầu: “Yên tâm đi bác gái, cháu không để ở trong lòng đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-pho-tong-lan-nay-thuc-su-ly-hon-roi/2742698/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.