Có tài xế gan lớn nhịn không được hỏi: “Này mấy anh kia, các anh làm gì thế?”
Hai người đàn ông nghe thấy nhưng chẳng buồn quan tâm, tiếp tục tiến về phía trước.
Tài xế thấy bọn họ ngó lơ mình, tự cảm thấy mất mặt, cũng thấy hơi không vui, anh †a xuống xe, sâm mặt quát: “Này, nói các anh đấy! Các anh đang che cái gì, là người đúng không? Nhìn chiều cao có lẽ là phụ nữ, các anh không phải bọn buôn người chuyên lừa bán phụ nữ và trẻ em đấy chứ?”
Hai người đàn ông kia khựng chân lại.
Tài xế thấy thế thì càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, anh ta chỉ vào bọn họ, căm phẫn nói: “Được lắm, các anh là bọn buôn người thật, các anh…”
Ngay khi tài xế đang muốn nói các người mau thả người ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thì một người đàn ông trong đó đột nhiên quay người, sau đó rút một thứ ra từ trong túi áo, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu mày còn dám nói lung tung nữa, tao đảm bảo, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của mày!”
mủ …” Tài xế kinh hãi trừng mắt như sắp rớt ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, giọt nào cũng to như hạt đậu, anh ta há hốc miệng nhưng không nói ra được lời nào, cả người lạnh run.
Giờ khắc này, anh ta không chỉ sợ lời nói của người kia, mà còn bị thứ người đó rút †ừ trong túi áo ra dọa cho mất mật.
Mặc dù thứ đó chưa được rút ra toàn bộ, chỉ lộ ra ngoài một nửa, nhưng tài xế kia vẫn nhận ra thứ đó là cái gì. Súng!
Đám buôn người này còn có súng ư!
Cả người tài xế lạnh run, sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, miệng không thể ngừng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cố thế nào cũng không thể phát ra tiếng, cổ họng như bị ai bóp chặt.
“Được rồi đại ca. Đừng phí thời gian với nó làm gì, nhìn bộ dạng nó kìa, chắc đã bị dọa chết khiếp rồi, sẽ không làm bại lộ kế hoạch của chúng ta đâu.” Người còn lại nhắc nhở.
Gã đàn ông uy hiếp tài xế gật đầu: “Được, đi thôi.”
Bọn họ xoay người, xách Bạch Dương tới tập hợp với Diệp Chí.
Sau khi bọn họ đã đi xa, người tài xế kia mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngồi phịch xuống đất, không ngừng vỗ trái tim đang đập dồn dập trong ngực, cảm thấy may mắn vì mình đã nhặt lại được một mạng.
Phía bên kia, Diệp Chí nhìn thấy hai người đàn ông cao to đó dẫn Bạch Dương tới thì phất tay: “Xuất phát.”
Sau đó một hàng người dỡ hàng rào phòng hộ ra, đi về phía con đường nhỏ thông lên núi.
Bọn họ vừa đi không lâu thì Phó Kình Hiên đã xuất hiện bên cạnh chiếc ô tô bị bỏ lại.
Nhìn chiếc xe van trống rỗng không một bóng người, trái tim Phó Kình Hiên như chìm xuống đáy vực.
Người đâu rồi?
Sao lại không có ở đây?
Chiếc xe van không có ảnh chụp chắc chắn là chiếc này không sai được, nhưng trong xe lại không có người.
Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Anh phóng như bay cả đường, khó khăn lắm mới đuổi tới đây, anh còn nghĩ rằng mình sắp gặp được Bạch Dương rồi.
Nhưng thứ anh nhìn thấy lại là một chiếc 3⁄11 xe trống không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]