Trợ lý Trương biết, chuyện gì tổng giám đốc Phó đã quyết định, cho dù người khác có ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn được quyết tâm của tổng giám đốc Phó.
Huống chỉ, chuyện này còn liên quan đến sự an nguy của cô Bạch, anh ta lại càng không thể ngăn cản nổi.
Tổng giám đốc Phó yêu thương cô Bạch đến thế, khi nghe tin cô Bạch xảy ra chuyện sao có thể không đến gặp cô. Dù cho vừa động cũng có thể khiến miệng vết thương trên lưng bị rách ra, tổng giám đốc Phó cũng sẽ không quan tâm.
Vậy nên làm sao có thể cản bước một người như vậy đây?
Cứng rắn ngăn cản thì có thể đấy, nhưng không ai biết sau đó tổng giám đốc Phó sẽ làm ra chuyện gì.
Trợ lý Trương thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh xin xuất viện cho Phó Kình Hiên.
Anh ta vừa đi vừa hỏi người ở đầu dây bên kia xem Bạch Dương đang ở bệnh viện nào.
Không lâu sau, trợ lý Trương quay lại, lấy được giấy xuất viện và còn đẩy theo một chiếc xe lăn.
Trên thực tế, chân của Phó Kình Hiên vẫn ổn, anh hoàn toàn có thể tự đi lại được.
Nhưng khi đi lại rất dễ khiến vết thương ở lưng bị hở.
Vì vậy, để giảm rủi ro hở vết thương, tốt hơn hết vẫn nên đẩy tổng giám đốc Phó đi.
Phó Kình Hiên cũng biết trợ lý Trương thật sự có ý tốt nên không từ chối, ngồi xuống xe lăn.
Trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên ra ngoài, lại tình cờ gặp được Vu Y Cơ đang xách một cái bình giữ nhiệt.
Vu Y Cơ nhìn hai người lớn giọng hỏi: “Kình Hiên, con đang làm gì vậy?”
“Con có việc phải đi.” Phó Kình Hiên trả lời xong, võ nhẹ vào tay vịn của xe lăn và ra hiệu cho trợ lý Trương nhanh chóng đẩy anh đi.
Trợ lý Trương đương nhiên cũng làm theo.
Vu Y Cơ đứng ở đằng sau vẫn đang hỏi: “Con đi đâu vậy? Mẹ nấu canh cho con này, con không ăn à?”
Lần này Phó Kình Hiên không trả lời, suy nghĩ của anh đều đổ dồn về chỗ Bạch Dương, làm gì còn có tâm trạng mà ăn canh.
Hơn bốn mươi phút sau, họ đến được bệnh viện nơi Bạch Dương đang nằm.
Trợ lý Trương hỏi được số phòng của Bạch Dương từ điều dưỡng ở quầy lễ tân, đẩy Phó Kình Hiên đến đó.
Cửa phòng bệnh đang mở, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe lại, chính là Lục Khởi và Lâm Diệc Hàng.
Phó Kình Hiên cau mày.
Chuyện Lục Khởi ở đây thì anh có thể hiểu được.
Nhưng tại sao Lâm Diệc Hàng lại ở đây?
Lâm Diệc Hàng cũng đâu phải là bác sĩ trong bệnh viện này!
Thế mà Lâm Diệc Hàng lại biết tin về tai nạn của Bạch Dương nhanh hơn cả anh. Là ai đã thông báo cho anh ta?
Phó Kình Hiên mím chặt môi mỏng, đè nén khó chịu trong lòng, khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu trợ lý Trương gõ cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]