Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Lục Khởi và Lâm Diệc Hàng.
Hai người cùng quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Phó Kình Hiên.
Ngoài một chút kinh ngạc thì Lâm Diệc Hàng không phản ứng gì nhiều.
Nhưng mà, sắc mặt Lục Khởi đột nhiên sa sầm xuống: “Sao lại anh ở đây? Ai bảo anh tới?”
Phó Kình Hiên không trả lời anh ta, chỉ để trợ lý Trương đẩy mình vào.
Lục Khởi thấy thế lập tức trợn trừng mắt: “Này, tôi đâu có cho anh vào, anh vào đây làm gì, phép tắc đâu hết rồi?”
“Đây là phòng bệnh của Bạch Dương, không đến lượt anh đồng ý hay không đồng ý!” Phó Kình Hiên liếc anh ta một cái rồi dửng dưng nói.
Tuy rằng Lục Khởi khó chịu nhưng cũng không thể phản bác lại, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh chỉ đang ỷ vào chuyện cục cưng còn chưa tỉnh mới dám nói như vậy. Nếu cục cưng tỉnh, cô ấy nhất định sẽ không cho phép anh vào.”
Phó Kình Hiên nhíu mày, không để ý đến anh ta.
Trong mắt Phó Kình Hiên, Lục Khởi là loại người mà bạn càng quan tâm đến anh †a, anh ta sẽ càng vui mừng.
Sau một lúc không được để ý thì anh ta sẽ tự yên lặng.
Thấy Phó Kình Hiên không nói lời nào, Lục Khởi đắc ý nhếch lên khóe miệng: “Anh không nói gì, xem ra chính anh cũng cho rằng tôi nói đúng.”
Phó Kình Hiên giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn Bạch Dương trên giường bệnh, nắm chặt tay vịn xe lăn, hỏi: “Rốt cuộc Bạch Dương xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh chuyển sự chú ý sang Lâm Diệc Hàng.
Lâm Diệc Hàng vốn còn đang xem kịch hay.
Anh ta thích thú theo dõi trận chiến tình địch này, không ngờ ngay giây tiếp theo Phó Kình Hiên đã đơn phương kết thúc trận chiến rồi hỏi mình.
Nếu đã hỏi, thì đương nhiên anh ta sẽ nghiêm túc trả lời.
Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính đáp: “Phần gáy của cô ấy bị người khác ác ý tấn công, gây ra chấn động não mức độ vừa, cả cổ tay của cô ấy cũng bị dao xẻo mất một miếng thịt.”
Nói đến phần cổ tay, Lâm Diệc Hàng nheo mắt lại.
Đêm qua sau khi anh ta rời khỏi phòng phẫu thuật, viện trưởng bệnh viện này nói với anh ta rằng Lục Khởi đã đưa một bệnh nhân bị thương tên là Bạch Dương đến.
Anh ta liền hiểu ngay vết máu trên người Lục Khởi là của Bạch Dương, bèn vội vàng †ìm hiểu về tình hình của Bạch Dương. Sau khi biết được tình hình của Bạch Dương, anh ta lại nhanh chóng kiểm tra video cấp cứu của Bạch Dương, thấy được vết thương ở phía sau đầu và cổ tay của Bạch Dương.
Bởi vì lúc đó, Bạch Dương đã được cấp cứu xong, vết thương trên người cũng đã được băng bó, anh ta cũng không thể mở ra xem xét, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để xem.
Vết thương ở phần gáy thì anh ta còn có thể lý giải, chính xác là chỉ muốn đánh ngất Bạch Dương.
Nhưng anh ta không thể hiểu được vết thương ở cổ tay của Bạch Dương.
Nếu người đánh ngất Bạch Dương muốn cướp bóc, hoặc muốn làm chuyện khác, đánh hôn mê cũng đủ rồi, tại sao bọn họ lại cắt cổ tay của Bạch Dương, lại còn ngay đúng chỗ có nốt ruồi đỏ kia.
Từ video anh ta có thể nhận thấy nốt ruồi đỏ đã biến mất hoàn toàn, tức là mục đích của người đánh ngất Bạch Dương là muốn cắt bỏ nốt ruồi đỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]