Mí mắt Cố Mạn Tình rũ xuống, che đi âm u ở đáy mắt, trên mặt cố lộ ra một nụ cười: “Đương nhiên, thật thì sao phải sợ chứ.”
“Vậy là được rồi, cho nên tiếp theo ta quyết định, đưa con đi giám định ADN lần nữa, lúc này, đi làm nhiều thêm mấy chỗ, nếu như kết quả giám định con là cái gái của Cố Việt Bân ta, vậy người ly gián nhà họ Cố chúng ta, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cuối cùng kết quả giám định con không phải là con gái của Cố Việt Bân này, vậy xin lỗi, con và người ly gián nhà họ Cố, ta đều không bỏ qua, hiểu chưa?” Cố Việt Bân híp mắt hỏi.
Bàn tay dưới tay áo của Cố Mạn Tình nắm chặt lại: “Hiểu rồi!”
Cô ta đã nhận người cha mẹ này, cũng chỉ muốn người cha mẹ này.
Cho nên dù thế nào, thân phận Cố Mạn Tình này, cô ta nhất định phải ngồi vững!
Nhớ đến vũ khí bí mật của mình, nhớ đến mình và Phó Kình Hiên đã đạt thành thống nhất, Cố Mạn Tình hít một hơi, không hoảng loạn căng thẳng, lại nở nụ cười: “Ba, chúng ta bây giờ đi làm sao?”
Nhìn vẻ mặt thoải mái của Cố Mạn Tình, không chút sợ đi làm giám định, trong mắt Cố Việt Bân lộ ra ánh sáng, chỉ thoáng qua, ừ một tiếng trả lời: ‘Đương nhiên, ta đã nói với cảnh sát rồi, con tạm thời có thể ra ngoài hai tiếng.”
“Được rồi.” Cố Mạn Tình gật đầu.
Sau đó cô ta theo vợ chồng Cố Việt Bân rời khỏi trại tạm giam, đi đến một trung tâm giám định.
Trên đường, Cố Việt Bân gọi cho Bạch Dương.
Bạch Dương đang ăn sáng, nghe thấy tiếng điện thoại, gọi dì Trương một tiếng.
Dì Trương cầm lấy điện thoại của cô nhìn, thấy là cuộc gọi của Cố Việt Bân, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng điềm nhiên như không, cười đưa điện thoại có cô: “Cô Bạch, là một người tên là Cố Việt Bân gọi đến.”
“Cố Việt Bân?” Trên mặt Bạch Dương lộ ra chút kinh ngạc, sau đó nhận điện thoại, ấn nút nghe: “sếp Cố, thật sự ừa hiếm có, ngài vậy là lại gọi điện cho tôi.”
“Hừ, Bạch Dương, hai hôm nay, mấy thứ trong hộp thư của tôi, là cô để vào đi?”
Giọng nói trầm trầm của Cố Việt Bân truyền đến.
Thứ trong hộp thư…
Bạch Dương híp mắt.
Ngày hôm qua Trình Minh Viễn cho người để đồ vào trong hộp thư nhà họ Cố, cô biết, là giám định ADN thật sự của Cố Việt Bân và Lý Thất.
Vậy hôm nay nhất định vẫn là Trình Minh Viễn cho người bỏ vào, cũng không biết Trình Minh Viễn bỏ cái gì.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt Bạch Dương lóe lên, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi sếp Cố, tôi nghe không hiểu ông đang nói gì.”
“Nghe không hiểu?” Cô Việt Bân cười lạnh: “Bạch Dương, chúng ta tốt xấu gì cũng đấu nhiều lần như vậy, vậy thì người khôn không nói lời mập mờ, cô là vì Mạn Tình công kích mình, nên cố ý đưa giám định ADN đến cho tôi, đến ly gián nhà họ Cố chúng tôi, trả thù nhà họ Cố chúng tôi, không phải là quá đáng sao?”
Bạch Dương nở nụ cười: “Quá? Thật xin lỗi sếp Cố, tôi cũng không biết là mình quá đáng chỗ nào, Lý Thất công kích tôi, chẳng lẽ chỉ cho phép tôi chịu đựng, không cho phép tôi trả thù sao? Thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy.”
“Quả thật, cô có thể trả thù, nhưng dùng thủ đoạn ly gián gia đình người ta để báo thù, tôi chỉ có thể nói Bạch Dương cô quá ti tiện, thấp kém như Bạch Hạo năm đó vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]