Cố Việt Bân cũng không thừa nước đục thả câu, lạnh lùng trả lời: “Là sáng nay tôi phát hiện trong hộp thư, không chỉ vậy, hôm qua †ôi cũng phát hiện, nhưng mà không phải ảnh chụp, mà là giám định ADN của cô và tôi, kỳ lạ là, kết quả giám định trên đó, thể hiện chúng ta không phải là cha con.”
“Không thể!” Cố Mạn Tình lập tức lớn tiếng nói: “Chúng ta sao có thể không phải cha con chứ, tuyệt đối là giả, ba, nhất định là có người muốn ly gián nhà họ Cố chúng ta.
Cô ta rất khăng định, chuyện này, là Bạch Dương và anh Trình làm, là bọn họ để mấy thứ này trong hộp thư, mục đích đúng là muốn nói cho ba mẹ, cô không phải là con gái của nhà họ Cố thật.
Bọn họ đúng là nói được làm được, nói muốn vạch trần thân phận của cô ta, thì lập tức bắt đầu hành động, thật sự một chút tình cảm cũng không để lại.
Bạch Dương làm vậy, cô ta không có cảm giác gì.
Nhưng mà anh Trình làm như vậy, thật đúng là tổn thương cô!
“Ta cũng không tin kết quả giám định là giả, lúc trước chúng ta cùng đi làm giám định ADN, hơn nữa tóc của chúng ta, cũng không rơi vào tay những người khác, cho nên tính chân thật của giám định ngày hôm qua vẫn phải đợi xác thật, nhưng mà tấm hình này làm ta vô cùng để ý, Mạn Tình, tấm hình này con giải thích thế nào?
Người đàn ông ở đây là ai, vì sao lại giống con như vậy!” Cố Việt Bân chỉ vào bức ảnh trong tay Cố Mạn Tình, trầm giọng nói.
Cố Mạn Tình cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, nhất là người đàn ông trung niên này, cô ta hận không nhìn thủng hai lỗ.
Từ lúc cô đến Hải Thành, vào nhà họ Cố, đã không gặp lại cặp vợ chồng làm cho cô †a vô cùng căm hận này.
Nhưng mà không ngờ bây giờ, Bạch Dương thế mà lại dùng phương thức này để cô gặp lại.
Bọn họ đúng là tích cực làm cô buồn nôn.
“Con không biết, con thật sự không biết người này vì sao lại giống con như vậy, con cũng không biết ông ta là ai, chưa từng gặp ông ta, ba, ba tin tưởng con.” Cố Mạn Tình đặt tay lên tim, dáng vẻ bức thiết làm người ta tin tưởng mình.
Ánh mắt già của Cố Việt Bân trầm trầm, không nói gì, không biết là tin hay không tin.
Cố Mạn Tình nhìn, ngược lại nhìn về phía bà Cố, vội vàng nói: “Mẹ, con nói là thật, con thật sự không biết, mẹ tin tưởng con, mẹt”
Bà Cố vốn là người dễ bị dẫn dắt, nhìn dáng vẻ kích động vội vàng của Cố Mạn Tình, miệng giật giật, vừa muốn nói “Mẹ tin tưởng con”, đã bị Cố Việt Bân hiểu bà kéo cánh tay.
Bà Cố lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Cố Mạn Tình có vẻ áy náy: “Thật xin lỗi Mạn Tình, không phải mẹ không muốn tin tưởng con, thật sự là người đàn ông trên ảnh quá giống con, muốn nói hai người không có quan hệ gì, sợ rằng cũng không tin được.”
“Mẹ con nói không sai, mặc dù chúng †a hoài nghi thân phận của con, rất tổn thương đến con, nhưng xin con hãy hiểu cho chúng ta, Mạn Tình là con gái duy nhất của chúng ta, chúng ta thương tâm buồn bã hai mươi mấy năm, cuối cùng biết là còn sống, cho nên trong lòng chúng ta đã vui vẻ, hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ con cũng biết được, cho nên ta tuyệt đối không có phép có người giả mạo Mạn Tình, nếu như con thật sự là Mạn Tình, †a nghĩ con hẳn là cũng không để ý, cũng không sợ chúng ta hoài nghỉ, đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]