Chương trước
Chương sau
Chương 1083

“Vậy không phải là được rồi sao.” Bạch Dương nhún vai: “Với lại nơi này đâu phải là địa bàn của tôi, tôi còn có thể ngăn anh đi đâu chắc.”

Phó Kình Hiên cười khẽ một tiếng: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi đẩy em đi.”

“Không cần, có dì Trương là được rồi.”

Bạch Dương lắc đầu từ chối anh.

Phó Kình Hiên nhìn sang dì Trương.

Dì Trương lập tức hiểu ý mà mở miệng: “Cô Bạch, vẫn là để cậu này đẩy đi, vừa rồi khi cậu này nhấc xe lăn lên bậc thêm, tôi vội đi theo, không cẩn thẩn bị trẹo chân.”

“Cái gì? Nghiêm trọng không?” Bạch Dương lập tức đứng dậy hỏi.

Dì Trương mỉm cười: “Không nghiêm trọng, không có trẹo tới gân cốt, chỉ là có hơi đau, đợi lát nữa trở về bôi thuốc là được.”

Miệng của Bạch Dương mấp máy, vẫn muốn nói gì đó.

Phó Kình Hiên mở miệng trước: “Nếu bảo mẫu của em bị treo chân rồi, vậy nên vẫn là tôi đẩy em qua đó đi.”

Nói rồi, anh không cho Bạch Dương cơ hội mở miệng nói chuyện nữa, trực tiếp đẩy cô vào cửa lớn của đơn vị giám định.

Lông mày của Bạch Dương luôn nhíu lại, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, kỳ kỳ, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Có điều Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, dù sao nghĩ không thông thì khỏi nghĩ, đó không phải là tính cách của cô.

Đến phòng khám chuyên làm giám định ADN, Phó Kình Hiên từ xa thì nhìn thấy vợ chồng Cố Việt Bân và Cố Mạn Tình và một người giống trợ lý.

Cố Mạn Tình nghe thấy âm thanh xoạt xoạt trượt đến, quay đầu nhìn, cô ta nhìn thấy ba người Bạch Dương đang đi tới.

Ánh mắt của cô ta đầu tiên là dừng ở trên mặt Bạch Dương một lúc, cuối cùng mới chuyển ánh mắt nhìn sang Phó Kình Hiên, chạm vào đôi mắt u tối không thấy đáy đó của Phó Kình Hiên.

Hai người dường như giao lưu gì đó, Cố Mạn Tình sau khi khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt, nhắc nhở với hai vợ chồng Cố Việt Bân: “Ba, mẹ, cô Bạch đến rồi.”

Cố Việt Bân đang cúi đầu suy nghĩ, nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên đẩy Bạch Dương tới, trên gương mặt già lập tức sa sầm, sau đó dưới sự nâng đỡ của bà Cố, từ trên băng ghế đứng dậy: “Phó Kình Hiên, cậu sao cũng đến rồi? Còn đi cùng với Bạch Dương, lẽ nào hai người lại quay lại rồi?”

Phó Kình Hiên mở miệng, lạnh nhạt đáp: “Chuyện này có liên quan gì tới ông sao?”

“Không liên quan, tôi chỉ là đang nói cậu có đủ sự bội tình bạc nghĩa, trước đó yêu Tử Yên đến sống đi chết lại, bây giờ…”

Phó Kình Hiên nheo mắt lại, mở miệng với giọng nói đầy sự lạnh lẽo: “Tôi nhớ tôi từng nói với ông, tôi trước giờ chưa từng yêu Cố Tử Yên thì nói đâu ra bội tình bạc nghĩa?”

Cố Việt Bân cười lạnh: “Trước giờ chưa †ừng yêu sao? Vậy sau khi Tử Yên tỉnh lại, tình cảm cậu dành cho Tử Yên, lẽ nào là giả sao?”

Nghe thấy lời chất vấn của ông ta, Bạch Dương ngẩng đầu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.