Trợ lý Trương mù mờ: “Bí mật về thân thế? Tổng giám đốc Phó, ý anh là thân thế của cô Bạch có vấn đề?”
Phó Kình Hiên gật đầu: “Không sai, cô ấy không phải người nhà họ Bạch.”
“Chuyện này sao có thể chứ!” Trợ lý Trương kinh ngạc kêu lên: “Sao cô Bạch lại không phải người nhà họ Bạch được.
Người bên trong vòng tròn đều biết, hai mươi mấy năm trước, bà Bạch đời thứ nhất sinh hạ cô Bạch ở bệnh viện Nam Giang, hôm qua cô Thiên Dung cũng đi đến bệnh viện đó, xác nhận cô ấy do chính bà Bạch sinh ra.”
“Không sai, hai mươi sáu năm trước, đúng là bà Bạch đã sinh ra Bạch Dương ở Nam Giang, nhưng Bạch Dương này là Bạch Dương thực sự, không phải người mà bây giờ chúng ta nhìn thấy.” Phó Kình Hiên híp mắt.
Trợ lý Trương càng thêm nghi hoặc: “Tổng giám đốc Phó, ý của anh là, cô Bạch hiện tại là thế thân cho Bạch Dương thực sự?”
“Gần giống như vậy, có lẽ Bạch Dương thực sự đã qua đời vào hai mươi sáu năm trước, không phải trên hồ sơ của Bạch Dương hôm qua có rất nhiều báo cáo kiểm tra sức khoẻ của bé gái đúng không? Báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên đó đã cho thấy, sức khỏe của bé gái đó không tốt, rất khó sống đến khi lớn lên, cho nên tôi đoán rằng, sợ rằng bé gái kia không sống được hơn nửa tuổi.” Phó Kình Hiên vân vê ngón tay, nói.
Trợ lý Trương nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, vì sao anh lại có suy đoán như thế?”
“Bởi vì nốt ruồi son của Bạch Dương!”
Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng: “Hai mươi sáu năm trước, Cố Mạn Tình vừa đầy tháng không lâu đã bị Bạch Hạo mang đi, sau đó ném vào trong hồ chết chìm ngay trước mặt vợ chồng Cố Việt Bân. Nhưng sau đó cho dù là đội tìm kiếm cứu nạn hay đội trục vớt đều không vớt được thi thể Cố Mạn Tình. Có người nói, Cố Mạn Tình không chết, cũng có người nói, Cố Mạn Tình đã bị nước hồ cuốn đi từ lâu, cho nên mới tìm không thấy, nhưng đa số mọi người đều thiên về phía Cố Mạn Tình chết rồi.”
“Chắc định, dù sao cũng là một đứa bé, bị ném vào trong hồ, chắc chắn không sống được.’ Trợ lý Trương gật đầu: “Thế nhưng cái này có liên quan gì đến cô Bạch chứ?”
Phó Kình Hiên nghiêng qua nhìn anh ta một cái: “Đương nhiên là có liên quan, một tháng trước, căn cứ vào lời nói của Bạch Dương, chúng ta đã xác định được Cố Mạn Tình không hề chết, trước đây người bị ném vào trong hồ có thể là một con rối, cũng có thể là là một tã lót trống không.”
“Đúng là có chuyện này, có lẽ bây giờ Cố Mạn Tình còn sống rất tốt ở một nơi nào đó.’ Trợ lý Trương nói.
Phó Kình Hiên hơi híp mắt lại: “Vậy nếu như nơi đó chính là nhà họ Bạch thì sao?”
“Nhà họ Bạch?” Trợ lý Trương sững sờ, sau đó nhận ra được gì đó, không thể tin được mà há to miệng: “Tổng giám đốc Phó, không phải là anh muốn nói, cô Bạch chính là Cố Mạn Tình thực sự đấy chứ?”
“Đúng.” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận: “Khoảng thời gian trước, tôi ở bãi đỗ xe của bệnh viện có tình cờ nghe thấy bà Cố kéo tay Lý Thất, hỏi Lý Thất rằng tại sao nốt ruồi son trên cổ tay không còn nữa, Lý Thất trả lời là nốt ruồi son bị tàn thuốc rơi xuống làm bỏng, cho nên lúc ấy tôi lập tức hiểu ra, cổ tay của Cố Mạn Tình thực sự có nốt ruồi son, mà anh lại nói, cổ tay Bạch Dương có nốt ruồi son, cho nên thân phận của Bạch Dương đã rất rõ ràng, cô ấy chính là Cố Mạn Tình”
“Hít… Trợ lý Trương hít sâu một hơi, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Trời ạ, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, Bạch Hạo không hề ném chìm Cố Mạn Tình mà ngược lại còn ôm Cố Mạn Tình về nhà tự mình nuôi lớn.”
Phó Kình Hiên hơi nhắm mắt lại: “Cho nên tôi mới nói, Bạch Dương thực sự không sống quá nửa tuổi, thời điểm Bạch Hạo ôm Cố Mạn Tình đi, Bạch Dương thực sự mới được năm tháng, nhưng vào thời điểm này, nhà họ Bạch cũng chưa từng xuất hiện hai bé gái, cho nên tôi nghĩ, lúc đó Bạch Dương thực sự đã chết, mà Cố Mạn Tình lại vừa hợp để thay thế cho Bạch Dương thực sự, thành Bạch Dương mà chúng ta nhìn thấy bây giờ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]