Bạch Dương cắn cắn môi dưới: ‘Lâm Diệc Hàng biết thôi miên đúng không?
Giao Trần Tú Chi cho anh ta, để anh ta cạy miệng Trần Tú Chi, em không tin, Trần Tú Chi có thể kháng lại sự tấn công của phương pháp thôi miên.”
Ánh mắt Lục Khởi sáng rực lên, nở nụ cười: “Đúng rồi, đây là cách hay, cục cưng, em đúng là thông minh nhạy bén.”
Bạch Dương liếc anh ta một cái, lại nói: “Tiếp theo, hãy điều tra tư liệu của Trần Tú Chi, nhất là bối cảnh gia đình của cô ta, các mối quan hệ, em nghĩ người mà cô ta quan tâm nhất không phải là người thân, mà chính là người yêu.”
“Được, lát nữa anh sẽ liên lạc với văn phòng thám tử: ‘Lục Khởi gật đầu.
Lúc này, Phó Kình Hiên đã nghe điện thoại xong, được trợ lý Trương đẩy tới.
Anh nhìn thấy Bạch Dương, hơi nhướng mày: “Em hỏi xong chưa?”
Bạch Dương không nhìn thấy Phó Kình Hiên nhưng nghe được âm thanh của xe lăn nên cũng đoán được Phó Kình Hiên đang ở đâu, cô quay sang hướng đó: “Không, quá kín miệng, làm gì cũng không chịu nói.”
“Không chịu nói?” Sức mặt của Phó Kình Hiên trầm xuống: “Tôi đã mang người nhà cô ta ra để uy hiếp mà cô ta cũng không chịu nói sao?”
Bạch Dương ừ một tiếng: “Giống như cô †a không tin rằng chúng ta có thể gây hại cho người nhà của cô ta vậy.”
“Nếu như vậy, Trần Tú Chi nên có người chống lưng, cô ta lấy đâu ra tự tin cho rằng chúng ta không thể làm tổn hại đến người nhà của cô ta như vậy.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính, khinh thường nói.
Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên bằng đôi mắt trống rỗng: “Tổng giám đốc Phó, anh nói với cảnh sát một tiếng, đưa người qua chỗ Lâm Diệc Hàng.”
Phó Kình Hiên hơi ngạc nhiên: “Không phải em không đồng ý cho Lâm Diệc Hàng làm thí nghiệm sao?”
Bạch Dương cụp mắt xuống: “Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi cân Lâm Diệc Hàng giúp một tay, cần anh ta thôi miên Trần Tú Chi.”
“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Trần Tú Chi đã được thả ra.
Bởi vì Phó Kình Hiên đã lên tiếng, thêm vào đó người bị hại là Bạch Dương không †ruy cứu nữa nên cảnh sát chỉ có thể thả người.
Phó Kình Hiên gọi người đưa Trần Tú Chi thẳng đến bệnh viện.
Phó Kình Hiên không đi theo, cuộc gọi vừa rồi là tập đoàn gọi đến nói xảy ra chút chuyện, anh phải trở về một chuyến.
Nên trợ lý Trương đã đẩy Phó Kình Hiên trở về tập đoàn Phó thị.
Lục Khởi lái xe chở Bạch Dương đến bệnh viện số 1, dự định sẽ xem Lâm Diệc Hàng thực hiện quá trình thôi miên.
Dọc đường đi, Lục Khởi rất vui vẻ, hưng phấn vỗ tay vào vô lăng: “Thật tốt quá, cuối cùng thì Phó Kình Hiên cũng không mặt dày đi theo.”
Bạch Dương ngồi phía sau, nghe như thế cũng cười một tiếng: “Được rồi, tập trung lái xe đi, em thấy anh không tập trung rồi đó.”
Lục Khởi liên tục cười hắc hắc: “Anh đang vui lắm đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]