Phó Ngọc Hải nhìn cô, cười mà không nói.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy khoảng gần năm phút, cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Ngọc thua trận: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Đúng là thời gian không còn sớm, đã chín giờ rưỡi, đi về phải mất hơn nửa tiếng, đến nhà tắm rửa lại tốn mất hơn nửa tiếng, trước mười một giờ, chưa chắc Thẩm Thanh Ngọc đã được ngủ.
Phó Ngọc Hải giơ tay xoa huyệt thái dương, trông có vẻ như uống say thật: "Tôi uống bia, em cũng uống bia."
Dường như anh chỉ đang trần thuật sự thật này: "Tôi gọi điện thoại để thư ký Dương đưa em về."
Phó Ngọc Hải nói rồi dừng một lát, mặt mày chứa ý cười nhìn cô: "Nếu như em muốn ở lại cũng được, phòng ngủ khách dành cho em, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, phản ứng đầu tiên chính là "Âm mưu đã lâu".
Nhưng anh lại nói thẳng thắn như vậy, so ra lại có vẻ như cô hẹp hòi.
Lúc này, Đồ Ngốc đã im lặng một lúc lâu ở ngoài ban công đột nhiên mở miệng: "Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!"
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc đã thành thói quen, nhưng lúc này nghe thấy, mặt lại không kiểm soát được mà hơi nóng lên.
"Không được, tôi vẫn phải về thôi, sáng ngày mai còn có một cuộc họp sớm."
"Được."
Anh đáp, sau đó đứng dậy muốn đưa cô về.
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy áo khoác và túi xách, đi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569951/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.