Phó Ngọc Hải đút hoa quả trên tay xong, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi đi xử lý nguyên liệu nấu lẩu một chút, nhân tiện làm nước dùng, em cứ tự nhiên.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh, hơi ngạc nhiên: “Anh định chuẩn bị nấu lẩu ở nhà thật đấy à?”
“Không thể sao?”
Anh nhướng mày, ánh mắt nhìn cô tràn ngập gió xuân.
“Thật ra cũng không phải là không thể.”
Chỉ là có hơi ngạc nhiên mà thôi.
“Nó tên là Ngốc Nghếch, học nói nhanh lắm, nếu mà em thấy chán, có thể chơi với nó cũng được.”
Phó Ngọc Hải cười như không cười mà nhìn cô một cái, sau đó mới xoay người trở lại phòng bếp.
Thẩm Thanh Ngọc bị cái tên mà Phó Ngọc Hải đặt cho con vẹt này chọc cười: “Ngốc Nghếch?”
“Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!”
Con vẹt này của Phó Ngọc Hải không chỉ học nói rất nhanh, xem ra còn rất thông minh nữa.
Rõ ràng nó không hài lòng với cái tên này mà chủ đặt cho nó, Thẩm Thanh Ngọc gọi nó Ngốc Nghếch một lần, nó sẽ nói “Ngốc nghếch” một lần, Thẩm Thanh Ngọc quả thật đã bị con vẹt này chọc cười.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Phó Ngọc Hải cũng quá xấu xa, một con vẹt thông minh như vậy, anh lại đi đặt tên cho nó là “Ngốc Nghếch”, cũng không biết là ngốc nghếch ở chỗ nào nữa!
Con vẹt này có lẽ là thèm đồ ăn vặt, vừa rồi Phó Ngọc Hải đút cho nó một ít, chưa tới vài phút, nó lại muốn ăn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569945/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.