Thẩm Thanh Ngọc nói một nửa mới ý thức được Phó Ngọc Hải đang nói gì.
Cô sững người, nhìn Phó Ngọc Hải không thể tin được: “Sao có thể, anh, tôi...”
Sự thật này khiến Thẩm Thanh Ngọc không phản ứng kịp, thậm chí cô còn nghĩ Phó Ngọc Hải đang đùa: “Anh đang đùa tôi đúng không, Phó Ngọc Hải?”
Phó Ngọc Hải không nói, chỉ nhìn cô.
Anh nhìn cô như vậy, Thẩm Thanh Ngọc đã biết đáp án rồi.
Cô giơ tay che trước mắt mình, thấy vừa máu chó vừa không thể tin được.
Sự thật này vừa gượng gạo vừa bất ngờ, nhất thời, Thẩm Thanh Ngọc không biết làm sao đối mặt.
Cô cảm thấy ông trời như đang đùa cô!
Im lặng một hồi, Thẩm Thanh Ngọc bất chợt cười: “Người cứu tôi vào mười một năm trước là anh, buổi tối bốn năm trước cũng là anh.”
Phó Ngọc Hải nhìn thấy cô như vậy thì không nhịn được: “Tôi không có ý ép em.”
Anh nói rồi ngừng lại một chút: “Tôi biết, nói với em chuyện đêm đó vào lúc này, thật ra rất đê tiện.”
Phó Ngọc Hải nói đến đây thì thẳng người đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, giơ tay rút tờ khăn giấy khẽ đặt lên khóe mắt cô: “Nhưng tôi vẫn muốn đê tiện vào lúc này, thừa nước đục thả câu.”
Anh ngang nhiên thừa nhận, Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, có chút dở khóc dở cười: “Nhưng anh thật là quá đáng, Phó Ngọc Hải.”
Đêm nay cô mới làm được một chuyện lớn, cuối cùng cô cũng quyết định và cuối cùng cũng cắt đứt chuyện mười một năm qua giữa mình và Bạc Minh Thành, Phó Ngọc Hải lại ném cho cô một quả bom.
Thẩm Thanh Ngọc thật sự cảm thấy anh rất quá đáng, nhưng anh rất chân thành, cô lại thấy dường như anh không chút quá đáng nào.
Hazz, đúng là mâu thuẫn.
Thẩm Thanh Ngọc động đậy, không ngờ lúc này, Phó Ngọc Hải lại nghiêng người qua, muốn giúp cô lấy một cọng lông mi dính trên mặt cô.
Đôi môi đỏ lướt qua má, đầu ngón tay của Phó Ngọc Hải khẽ run, yết hầu anh động đậy nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc lúc này mới phản ứng lại, động tác của hai người hơi gần gũi rồi.
Cô vô thức lùi lại nhưng vết son môi trên má Phó Ngọc Hải đang nhắc nhở cô vừa nãy mới xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn vết son môi, thấy rất ngượng ngùng, tim đập rất nhanh, cô không còn dám nhìn Phó Ngọc Hải: “Anh có thể quay về trước không?”
Cô muốn yên tĩnh một mình.
Phó Ngọc hải nhìn cô một lúc: “Được.”
Nói xong, anh đứng dậy, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc trên sofa một cái, thấy cô cụp mắt xuống, mất hồn, Phó Ngọc Hải không kìm được mà giơ tay sờ lên má ban nãy bị đôi môi đỏ lướt qua.
Cho dù chỉ là khẽ thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được cảm giác mềm mại đó.
Anh nghiêng tầm mắt, nhìn đôi môi đỏ đó, trong lòng hơi khát khao, ánh mắt cũng trở nên gian xảo.
Anh muốn hôn xuống.
Cuối cùng lý trí vẫn thắng cảm xúc, Phó Ngọc Hải thu tầm mắt lại, ấm giọng nói một câu: “Tôi đi đây, Thẩm Thanh Ngọc.”
Thật ra Thẩm Thanh Ngọc không phải hoàn toàn mất hồn, ban nãy khi Phó Ngọc Hải nhìn cô, cô cảm nhận được ánh mắt của anh càng lúc càng nồng cháy, khiến cho cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Thanh Ngọc thấy bước chân của Phó Ngọc Hải càng đi càng xa, mới đột nhiên nhớ ra gì đó: “Phó Ngọc Hải!”
Cô từ sofa đứng dậy, ngẩng đầu bất giác nhìn thấy vết son trên mặt Phó Ngọc Hải.
Tuy không có in hình đôi môi, chỉ là chút màu đỏ nhưng làm sao trên mặt một người đàn ông lại có vết đỏ được chứ, ra ngoài người khác vừa nhìn đã biết có chuyện gì rồi.
Vết đỏ bằng đốt ngón tay trên gương mặt Phó Ngọc Hải khiến cho gương mặt anh còn hấp dẫn hơn ngày thường.
Tim Thẩm Thanh Ngọc đập rất nhanh, cánh tay giơ lên hơi run: “Trên mặt anh có dính một chút.”
Mày của Phó Ngọc Hải khẽ động, giơ tay sờ lên mặt, nhìn thấy vết son trên đầu ngón tay thì nhất thời hiểu ra: “Tôi có thể dùng nhà vệ sinh của em một lát không?”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc không ở đây được nữa, quay người về phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]