Chương trước
Chương sau
Hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc tán thành: "Đúng là ít khi thấy cậu thông minh như vậy."

Trần Ánh Nguyệt lại bị khịa ngầm là ngốc, vô cùng ấm ức và bất mãn: "... Cậu không thể đối xử tốt với tớ một chút được à, Tiểu Ngũ?"

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, cầm lấy một quả dâu tây: "Được rồi, đối xử tốt với cậu một chút, nào, há miệng."

Trần Ánh Nguyệt há miệng trong vô thức, vừa cắm dâu tây vào trong miệng đã nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói: "Thật ngoan."

"..."

Thật sự không coi cô ấy là người!

Thôi bỏ đi, ai bảo đây chính là bạn thân của cô ấy chứ?

Trần Ánh Nguyệt thở khẽ một hơi, quyết định không so đo: "Tiểu Ngũ, vậy cậu định đối phó với hai con ả hèn hạ này như thế nào?"

Thẩm Thanh Ngọc nuốt dâu tây trong miệng xuống, cầm lấy điện thoại của Trần Ánh Nguyệt: "Vẫn chưa nghĩ ra. Tớ gửi đoạn ghi âm đến hòm thư của tớ."

Trần Ánh Nguyệt khẽ gật đầu: "Hai ả Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương này thật buồn nôn, trước đây Lâm Mai Phương giả vờ mập mờ với Bạc Minh Thành khiến cậu khó xử, Lâm Mai Chi này lại là một đóa sen trắng, chuyện lần này còn ầm ĩ lớn như vậy, đã hủy mất bảy tám phần danh tiếng của cậu rồi, tớ cảm thấy kiểu gì cũng phải khiến bọn họ nếm thử cảm giác này chứ nhỉ?"

Thẩm Thanh Ngọc cười nói: "Yên tâm, người đụng đến tớ, tớ sẽ không tha cho một ai."

Lâm Mai Phương và Lâm Mai Chi cũng được, ông già nhà họ Bạc kia cũng được, cô đều sẽ tính toán với bọn họ từng chút một.

Trần Ánh Nguyệt nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy là biết ngay trong lòng Thẩm Thanh Ngọc đã có kế hoạch, cô ấy cũng không nhịn được mà hơi kích động: "Tính thế nào vậy?"

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô ấy một cái: "Chẳng phải đã nói với cậu là chưa nghĩ ra hay sao?"

Đúng là Thẩm Thanh Ngọc chưa nghĩ ra, chuyện lần này khác với trước kia, người liên quan hơi nhiều, hơn nữa còn gài bẫy chồng bẫy cho cô.

Nếu như muốn tính sổ thì đương nhiên cô cũng phải học bọn họ, cho bọn họ một chút "niềm vui bất ngờ" chứ.

Trần Ánh Nguyệt có chút thất vọng: "Được thôi."

Cô ấy nói, lại cầm lấy một quả dâu tây bỏ vào trong miệng: "Dâu tây này ăn ngon thật, thư ký Phó đặt à? Bảo cô ấy đặt cho tớ một hộp với!"

Động tác của Thẩm Thanh Ngọc hơi dừng lại: "Không phải thư ký Phó đặt."

"À, cậu mua à, mua ở đâu vậy? Mua ở trong quảng trường chỗ đằng trước kia à? Lát nữa về tớ cũng đi mua hai hộp!"

Thẩm Thanh Ngọc thuận miệng đáp: "Ừm."

Dâu tây là hôm nay Phó Ngọc Hải mang tới, còn chuyện Phó Ngọc Hải mua ở đâu thì cô không biết thật.

Những chuyện mà Trần Ánh Nguyệt muốn nói cũng đã nói hết rồi, sau khi ăn xong quả dâu tây cuối cùng, cô ấy cho Thẩm Thanh Ngọc một nụ hôn gió: "Thời kỳ đặc biệt, nghỉ ngơi thật tốt đó nha! Tớ sẽ không quấy rầy cậu, tớ phải đi high đây!"

Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cô ấy, xua tay: "Cút đi."

Tổng cộng có mười hai quả dâu tây, một mình Trần Ánh Nguyệt ăn mười quả.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn hộp trống không kia, tức đến bật cười.

Đồ ăn hàng!

Trần Ánh Nguyệt ăn mười quả dâu tây, bụng có hơi no.

Nhưng dâu tây của Thẩm Thanh Ngọc ăn ngon thật, cô ấy không để ý nên ăn nhiều chút, nhìn thấy cái hộp trống không, sợ Thẩm Thanh Ngọc tính sổ với cô ấy nên Trần Ánh Nguyệt vội chạy trước.

Lúc lên xe, Trần Ánh Nguyệt mới phát hiện bên cạnh xe mình có một chiếc Maybach đang đỗ.

Chậc, xe sang ghê.

Hình như trong xe có người đang ngồi, nhưng Trần Ánh Nguyệt cũng không có thói quen nhìn người ta chằm chằm, chỉ nhìn lướt qua rồi lên xe, lái xe rời đi.

Sau khi xe lái đi, đi qua một ngã tư, Trần Ánh Nguyệt nhớ tới dâu tây ở nhà Thẩm Thanh Ngọc nên bèn dứt khoát lái xe vào quảng trường kia, đi vào siêu thị ở trong đó mua hai hộp dâu tây.

Đừng nói, dâu tây này trông còn đẹp hơn của Thẩm Thanh Ngọc, kích cỡ cũng lớn hơn.

Chậc, chắc là cũng ăn ngon hơn của Thẩm Thanh Ngọc.

Trần Ánh Nguyệt đắc ý chụp hai tấm ảnh rồi gửi cho Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn một cái, chỉ trả lời hai chữ: Nhàm chán.

Đẹp thì có tác dụng gì, chưa chắc đã ăn ngon.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày lại, cảm thấy hôm nay khách đến thăm nhà mình hơi nhiều.

Có điều Thẩm Thanh Ngọc cũng không ngờ rằng, người tới lúc này là Bạc Minh Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.