Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhớ ra, hình như mấy hôm trước Phó Ngọc Hải đi công tác ở nước M.
Ban nãy lúc anh ta đứng ở cửa căn hộ của cô, trên tay còn cầm áo vest khoác ngoài, rõ ràng là từ sân bay lái xe đến,. Thời tiết Lâm Thành nóng như vậy, anh ta không thể mặc áo khoác ngoài được.
Để ý thấy ánh mắt của cô, Phó Ngọc Hải nới lỏng tay: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe thấy câu này của anh ta thì thôi suy nghĩ: “Việc ầm ĩ hơi lớn, mấy bữa cơm nợ anh, có thể tối nay không cần trả nữa.”
Phó Ngọc Hải nhướng mày, đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, trong mắt anh ta toát lên ý cười: “Tôi không ngại gọi đồ ăn ngoài đâu.”
Đã nói thế này rồi, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy, cô mà từ chối nữa thì hơi không phải phép.
Dù sao thì Phó Ngọc Hải cũng vội vã từ sân bay đến cửa nhà cô, không hỏi gì cả, chỉ có ý tốt đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Nói thật, nếu không phải Phó Ngọc Hải, bản thân Thẩm Thanh Ngọc cũng không có suy nghĩ này.
Hai mươi phút sau, xe lại lần nữa dừng dưới lầu tòa nhà căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.
Vào nhà, Thẩm Thanh Ngọc xoay người đi rót nước, đưa cho Phó Ngọc Hải: “Cảm ơn.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô: “Lẽ nào không nên là tôi nói cảm ơn?”
Thẩm Thanh Ngọc bật cười, cầm máy tính bảng trên bàn trà, mở lên rồi vào nhóm nào đó: “Anh gọi món gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569598/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.