Gã đàn ông kia vừa mới đi khỏi, cả người cô gái đang được Thẩm Thanh Ngọc đỡ đã mềm đi như không còn sức lực, chỉ biết ngồi bệt xuống dưới đất khóc nấc lên.
Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc không đỡ nổi người nữa nên đành phải ngồi chồm hỗm xuống theo cô gái kia: "Em khóc ở trong này thì được gì chứ. Nhà em ở đâu, chị đưa em về nhé?"
Nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái mới ngừng tiếng khóc rồi nhìn cô trong chốc lát: "Cảm ơn, em, em ở trong khách sạn này luôn, nhưng bây giờ không dám ở nữa. Hành lý và chứng minh thư của em vẫn còn trong phòng. Chị có thể đi lấy hành lý với em được không?"
Người thảm như vậy từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc chưa gặp được mấy người nên lòng đồng cảm khó có lúc tràn ra. Cô chìa tay kéo cô gái kia: "Đi thôi."
Vào thang máy, cô gái kia lại cúi đầu nức nở.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy thì không khỏi nở một nụ cười: "May mà thang máy không có người khác đấy, nếu không người ta lại nghĩ chị đã làm gì em rồi cũng nên."
Nghe được lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái ngại cùng liếc mắt mình cô một cái: "Xin lỗi chị, em, chỉ là em không nhịn nổi."
Thẩm Thanh Ngọc lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô gái: "Được rồi, đừng khóc nữa, sau này đừng ngây thơ thế nữa nhé."
Cô gái nhận lấy khăn tay, lại biết ơn liếc mắt nhìn cô một cái: "Cảm ơn chị, nếu không phải gặp được chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569580/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.