Nghe câu này của Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc không giấu được nụ cười. Cô quay đầu, nhìn về người đàn ông ở đằng sau: "Đối vởi cậu hai nhà họ Bạc như anh mà nói, là phải hay không phải có quan trọng không?"
Tình cảm là chuyện của hai người, nhưng thích hay không lại là chuyện của một mình cô.
Cô thừa nhận, trong ba năm ấy, cô cũng đã cược một ván, nếu hôm nay thua thì cô cũng tình nguyện thua.
Còn về trước kia thế nào thì Thẩm Thanh Ngọc thực sự chẳng muốn nhắc đến với ai nữa.
Không cần thiết cũng chẳng có nghĩa lí gì.
Nói rồi, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp mở cửa ra, cất bước rời khỏi phòng.
Thẩm Thanh Ngọc không thừa nhận mà cũng chẳng chối bỏ.
Bạc Minh Thành biết, cô đang gián tiếp thừa nhận.
Câu trả lời này đã khơi lên sự thích thú âm ỉ trong lòng anh, mà nhiều hơn cả sự thích thú lại là một cảm giác khó định nghĩa bao trùm lấy anh, khiến anh thà là Thẩm Thanh Ngọc không thích anh lâu đến vậy.
Anh không thích người ta thích mình mà cũng không thích người khác.
Thẩm Thanh Ngọc bây giờ cũng chẳng còn để tâm đến suy nghĩ của Bạc Minh Thành nữa rồi.
Nếu nhà họ Bạc và nhà họ Thẩm trở mặt thành thù thì hai bên đều không có lợi lộc gì, vậy nên lần này cô vẫn chịu đựng.
Nhưng có rất nhiều chuyện, không thể cứ để mặc nó lặp đi lặp lại được.
Nếu còn có thêm lần nào nữa, cô sẽ không để chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569480/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.