Bạc Minh Thành nhìn Bạc Minh Tâm một lúc rồi mới dời mắt đi: “Đi đi.”
Anh cần yên tĩnh một mình.
Những lời Thẩm Thanh Ngọc nói, từng câu đều khiến anh không thể đáp lời được.
Bạc Minh Thành chưa từng cảm thấy mình là một người có cảm giác xấu hổ, đúng như Bạc Nhật Nhã nói, đứa con trai này của ông ta máu lạnh và vô tình, đối xử với ai cũng vậy.
Anh sống đến bây giờ, làm sai rất nhiều chuyện, nhưng lại là lần đầu tiên nói xin lỗi.
Anh không quan tâm người khác có tha thứ cho anh hay không, bởi vì người khác sống tốt hay không, vui vẻ hay không đều chẳng liên quan đến anh, anh chỉ muốn bản thân anh vui là được rồi.
Trước giờ anh luôn như vậy.
Nhưng vừa rồi, lúc Thẩm Thanh Ngọc nói cô không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, anh lại cảm thấy hơi thất vọng.
Đúng vậy, thất vọng.
Cảm xúc mà anh hiếm khi có.
Thậm chí những lời nói sau đó của Thẩm Thanh Ngọc cũng như đang gõ vào trào tim anh, khiến tim anh đau nhói.
Bạc Minh Tâm nghe thấy câu này của Bạc Minh Thành thì như được đại xá, cô ta vội xách túi bên cạnh rồi rời đi. Chỉ là vừa ra khỏi cửa phòng bao, một chiếc xe đồ ăn được đẩy tới.
Bạc Minh Tâm sửng sốt, thấy bên trên có không ít hộp mang về mới nhớ ra đây là đồ ăn mang về mà Thẩm Thanh Ngọc gọi.
Bỗng chốc, Bạc Minh Tâm lại muốn làm một chuyện, vứt hết đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569478/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.