Chương trước
Chương sau
Lâm Nam Vũ chợt nhận ra ý của Bạc Minh Thành, cậu ta vội nói tiếp: “Thẩm Thanh Ngọc thật sự mù rồi mới thích anh mười mấy năm! Cô ấy thật sự điên rồi, điên nên mới thích anh nhiều năm như vậy! Cô ấy làm sai gì chứ? Từ cấp hai cô ấy đã bắt đầu...”

Lâm Nam Vũ nói, ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Bạc, những lời cô Trần nói là vậy.”

Thực ra Trần Ánh Nguyệt nói rất nhiều, nhưng đó đều là mấy câu mắng Bạc Minh Thành, Lâm Nam Vũ vừa bị anh liếc xéo, tất nhiên không dám nói nữa.

Hơn nữa cậu ta cũng phản ứng lại, tại sao Bạc Minh Thành muốn cậu ta nhắc lại những lời Trần Ánh Nguyệt nói.

Vừa rồi cậu ta nghe thấy mấy câu Trần Ánh Nguyệt nói cũng ngạc nhiên, Thẩm Thanh Ngọc gặp nhau vào một buổi tối năm năm trước, sau đó Bạc Minh Thành cũng bảo cậu ta điều tra chuyện tối đó. Mặc dù đã chứng tỏ Thẩm Thanh Ngọc không phải người tính kế Bạc Minh Thành, nhưng rõ ràng tối đó cũng không phải Thẩm Thanh Ngọc đặc biệt đợi Bạc Minh Thành.

Rất rõ ràng, trước tối hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc không hề quen biết Bạc Minh Thành.

Nhưng Trần Ánh Nguyệt lại nói Thẩm Thanh Ngọc thích Bạc Minh Thành mười mấy năm.

Đừng nói là Bạc Minh Thành ngạc nhiên, vừa rồi Lâm Nam Vũ cũng rất sốc.

Nhưng Trần Ánh Nguyệt chỉ nói một nửa, sau khi ném ra một quả bom như vậy thì không nói tiếp nữa.

Lâm Nam Vũ cũng nhìn thấy sự khác thường sau khi Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc ly hôn.

Có lẽ điều Bạc Minh Thành muốn biết là Thẩm Thanh Ngọc có thật sự thích anh lâu như vậy hay không.

Dù sao một người dẫu có thể sống đến trăm tuổi thì mười năm cũng đã chiếm một phần mười đời người rồi.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại thích Bạc Minh Thành hơn mười năm, năm nay Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ hai mười bảy mà thôi, phân nửa thời gian cuộc đời cô sống đến tận bây giờ đều là thích Bạc Minh Thành.

Tính ra thì sự thật này khiến người ta vừa kinh ngạc và khó mà tin được.

Bạc Minh Thành nghe những lời Lâm Nam Vũ nói, sắc mặt anh thay đổi.

Anh cho rằng câu chuyện trong truyện tranh chỉ cố ý thay đổi độ tuổi để phù hợp với thị trường, Thẩm Thanh Ngọc thích anh, nhưng sao cô lại thích anh lâu như vậy được chứ?

Bây giờ chính bạn thân của Thẩm Thanh Ngọc lại nói ra Thẩm Thanh Ngọc thích anh hơn mười năm.

Bạc Minh Thành khó mà tin được nhìn Lâm Nam Vũ, nhưng anh nhanh chóng bình thường lại: “Chuyện vừa rồi mọi người nghe thấy không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ! Nếu để tôi nghe được bất cứ lời bàn tán nào về chuyện hôm nay trong công ty...”

Sắc mặt Bạc Minh Thành lạnh lùng, anh không nói hết nhưng Lâm Nam Vũ đã theo anh nhiều năm như vậy, tất nhiên biết những lời anh không nói có ý gì.

“Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Bạc.”

“Cút.”

Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành, vốn còn muốn hỏi tiền thưởng cuối năm của mình có giữ được không, nhưng nhìn sắc mặt Bạc Minh Thành thì cậu ta làm gì dám hỏi nữa, vội xoay người ra ngoài.

Cửa vừa đóng, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành.

Phòng làm việc sau khi bị Trần Ánh Nguyệt vào làm ầm ĩ thành một mớ hỗn độn, trên đất toàn là tài liệu Trần Ánh Nguyệt ném.

Bạc Minh Thành nhìn nhưng lại cảm thấy trái tim mình còn rối bời hơn cả đống đồ trên đất.

Anh kéo ngăn tủ, lấy một điếu thuốc bên trong ra, cúi đầu châm.

Sao Thẩm Thanh Ngọc có thể thích anh hơn mười năm được chứ?

Ha, Trần Ánh Nguyệt này phân nửa là đang nói quá rồi.

Nghĩ vậy, Bạc Minh Thành cảm thấy cảm xúc trong đáy lòng mình bình tĩnh hơn đôi chút.

Anh bóp thuốc, gọi vào điện thoại nội bộ của Lâm Nam Vũ: “Cho người vào dọn dẹp đi.”

Nói xong, Bạc Minh Thành dứt khoát cúp điện thoại, cầm áo khoác treo sau ghế, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.