Chương trước
Chương sau
Đầy tháng, trăm ngày, xoay người... con nít lớn rất nhanh. Vì đứa nhỏ dễ nuôi, thường sẽ đặt cho cái tên xấu, như vậy áp mệnh dễ nuôi sống. Các loại tên kiểu Cẩu, Thừa đều vì nguyên nhân này mà ra, nhưng loại này thật sự rất quẫn. La Y tự làm chủ đặt tên là “Trùng“. Sức sống của côn trùng không phải ương ngạnh bình thường, hi vọng trưởng tử này khỏe mạnh cường tráng sống lâu trăm tuổi. Ừm, nếu có thêm một đứa, gọi là châu chấu tốt, hay là gọi là con Kiến tốt hơn nhỉ?

La Y thành thân rất sớm, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, lúc Tiểu TrùngTử được sinh ra, nàng đã hai mươi tuổi. Thân thể phát dục hoàn toàn. Không biết có phải nguyên nhân này hay không, Tiểu Trùng Tử lớn hơn so với những đứa trẻ bình thường một vòng. Dung Nghi căn bản không tuân thủ truyền thống cái gì ôm cháu không ôm con, mỗi ngày ôm con trai béo núc không buông tay.

”Nào, cùng phụ thân đọc 'Xưa kia giả trọng ni cô cùng tại sáp tân. Chuyện tất.'...”

Tiểu Trùng Tử ZZZZZZZZZ

Lại còn: “Phu lễ mới bắt đầu. Mới chư ẩm thực “

Tiểu Trùng Tử hết nhìn đông tới nhìn tây.

Qua vài ngày, Dung Nghi oán giận: “Haiz, nàng xem này làm sao Tiểu Trùng Tử lại không để ý ta?”

La Y khiêu khích cười, vỗ tay bắt đầu niệm: “Mây đối mưa, tuyết đối gió, vãn chiều đối trời quang...”

Tiểu Trùng Tử lập tức nghiêng đầu lại nhìn mẹ ruột, cười nhe lợi.

”Nàng! Nàng! Làm sao làm được?” Dung Nghi không phục, người này chẳng lẽ thật sự có thiên phú dạy học?

La Y cười đắc ý: “Huynh ngốc à, thứ phức tạp như Lễ Ký, ta nghe cũng muốn đi ngủ. Tiểu hài tử căn bản chỉ thích nghe những nhịp điệu rõ ràng.”

”Làm sao nàng biết?” Còn có, nàng tự ngược à, nàng muốn đi ngủ còn đọc 《 Lễ Ký 》!

”Thử rồi đấy, ta mỗi ngày ở nhà, không phải có nhiều cơ hội thử sao?”

”Thật không công bằng!”

”Đúng, đúng, không công bằng. Nay mai huynh đi thi rồi, nơi đó thi mới công bằng đấy.”

”Haiz, nàng đừng nói nữa, nàng nhắc tới ta lại khẩn trương.”

La Y ôm con, đung đưa con nói: “Khẩn trương cái gì? Cùng lắm thì sang năm lại đi. Ta không thèm để ý đâu!” Đồ ngu ngốc, đả thông hết các đốt rồi, chỉ một mình hắn không biết thôi. Đương nhiên nàng không thể nói ra.

”Thực sự không thèm để ý?”

”Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó chứ sao.”

Dung Nghi khinh bỉ nhìn La Y: “Khẩu thị tâm phi!”

La Y cười cười không nói chuyện, tiếp tục ôm con đong đưa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ minh ngói, hoàng hôn vàng vàng chiếu trên người La Y, thật ấm áp. Dung Nghi thoáng chốc cảm thấy an lòng, lại nói tiếp, hai người thật lâu không cãi nhau đây. La Y không phải là người càn quấy, còn đồng ý sau khi hắn thi tú tài xong, nhận di nương ra hưởng phúc. Bản thân mình trước kia rất vô liêm sỉ phải khôngg? La Y trước đây nói như thế nào nhỉ? “Từ hôm nay trở đi, làm một người hạnh phúc.” Chẻ củi đút mã coi như xong...

Quỳnh Anh vừa vặn từ bên ngoài chạy vào, lên tiếng thanh thúy gọi cha. Lưu loát bò lên giường, chơi kề bên La Y. Dung Nghi ngơ ngác nhìn bức tranh trước mắt. Trong đầu vẫn còn vọng lại thanh âm của Quỳnh Anh. Lúc ấy Quỳnh Anh học nói chuyện, La Y không dựa theo trong phủ quy củ cho gọi lão gia phu nhân, lý do là bọn họ không công danh không tước vị, gọi lão gia phạm kị húy. Nhưng giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu. So với gọi lão gia phu nhân xa lạ kia, hai từ cha mẹ này, càng giống cuộc sống hơn. Nghĩ đến đây, Dung Nghi dùng sức lắc đầu, tại sao lại bị La Y ảnh hưởng tới? Không được! Về sau hắn là phải làm quan, không thể chuyện gì cũng chịu ảnh hưởng của lão bà! Vì thế nhảy xuống kháng nói: “Ta lại đi xem sách.”

La Y ru con ngủ, mình cũng mơ hồ. Hàm hồ đáp ứng một tiếng, dứt khoát mang theo Quỳnh Anh ngả xuống. Dung Nghi không nói gì...

Thi tú tài chẳng phải thi một lần là xong. Là thi huyện từ tháng hai, luôn thi đến tháng tư thi phủ. Xông từng cửa từng cửa. Giống như đời sau thi vào trường đại học, cuộc sống người một nhà hoàn toàn lấy thí sinh làm trung tâm. Từ quét tước phòng ốc, đến phối trí đồ ăn, không gì không rời tâm. Dung Nghi thi huyện trận đầu rất khẩn trương, trận thứ hai bắt đầu thích ứng. Đây là vấn đề hoàn cảnh, Dung Nghi thuở nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, trường hợp lớn gặp nhiều lắm, muốn cho hắn liên tục khẩn trương thật là có chút khó khăn. Không thể không nói Hầu phủ giáo dục còn có chút ưu điểm.

Thi xong lại viết ra bài thi từng tờ đưa cho Phạm tỷ phu, huynh ấy cao hứng vuốt chòm râu, trên mặt là biểu tình vui mừng. Nhìn bộ dáng chắc là phát huy được hết khả năng! Nhưng mà thành tích còn chưa có, Phạm thế tuấn vẫn cầm giữ, không lên tiếng. Việc này Cẩm Tú và La Y đều biết.

Ngày hai mươi tháng tư yết bảng, Thiệu Y trúng tuyển Lẫm sinh, Dung Nghi cung kính bồi ghế hạng bét. La Y quẫn quẫn hỏi Cẩm Tú: “Thế này gần thi rớt rồi, sao lúc ấy tỷ phu như vậy... có vẻ chắc?”

Cẩm Tú cười nói: “Nếu như theo tiêu chuẩn thông thường, không đả thông quan hệ nhất định thi rớt rồi. Muội cho là tú tài thi dễ vậy sao? Lão Tứ thi bao nhiêu lần mới qua được. Nhà chúng ta năm tuổi đã vỡ lòng rồi. Lần này là thật không tệ. Không thấy gặp Lão Tứ mặt xanh rờn sao? Hắn rõ ràng lại cùng bảng với vị Gia nhà muội, ngày sau là đồng học nha.”

La Y cười nói: “Chắc là vui lắm? Không chừng bị ăn cục gạch.”

”Muội đau lòng hả?” Cẩm Tú trêu chọc.

”Không hề, không phải chỉ là mấy gạch thôi sao, Cố Dung Nghi chưa hẳn đã biết chuyện đâu!”

”Cả tên họ chồng mình muội cũng gọi ra?” Cẩm Tú trừng mắt nhìn La Y.

”Có gì mà không được? Tên không phải để gọi sao? Ở nhà muội toàn như vậy đấy. Thế nào, hắn đỗ tú tài liền quý giá? Khi đó là ai sau lưng hận nghiến răng nghiến lợi hả?”

”Muội không có lương tâm, ta đây không phải là đau lòng cho muội sao “

La Y ở bên cạnh Cẩm Tú nói: “Biết rồi biết rồi.”

Cẩm Tú nghiêm mặt nói: “Như vậy chuẩn bị quyên quan cho muội phu?”

”Nếu hắn đậu Cử nhân, ta sợ Tứ ca luẩn quẩn trong lòng gặp trở ngại.” La Y nhớ tới biểu tình Thiệu Y cắn răng nghiến lợi kia, cười to.

Cẩm Tú cũng không nhịn được cười rộ lên: “Muội cứ nghèo đi. Nghĩ kỹ xem ngoại phóng ở chỗ nào chưa?”

La Y cười nói: “Hồ Nam! Cách phụ thân không xa. Chỉ là nơi đó có người đảm nhiệm, chi bằng đợi đến sang năm mới tới.” Thích quá! Quê quán đời trước! chao ôi! Bánh dày của ta, măng mùa đông của ta, nước miếng a!

Cẩm Tú nghĩ nghĩ: “Vậy chẳng phải là có thể ở gần phụ thân một năm thôi? Cũng được, cảm ơn đại tẩu muội đi.”

”Biết rồi.”

”Phụ thân đảm nhiệm hết lần này cũng sẽ cáo lão. Muội đi Hồ Nam hiếu kính ông mấy ngày. Ngày sau không biết khi nào mới gặp được.” Cẩm Tú nói thương cảm, nàng mới trở về, La Y lại muốn đi: “Lại nói, đại tẩu muội lần này tận tâm như thế, là vì cái gì? Gần như vừa yết bảng liền cướp ngay, mặc dù không phải là chức quan béo bở gì, nhưng như thế cũng quá nhanh.”

”Muội đang định nói với tỷ việc này đây. Nàng ta nhờ muội, bảo muội nói tỷ hoặc tẩu tử, không câu nệ tộc học nhà nào, có thể cho tiểu thế tử nhà muội vào hay không. Nếu thực sự không được, nhờ muội van cầu phụ thân, chờ ông cáo lão, có thể tới trường nhà chúng muội hay không. Nàng ta chạy quan cho nhà muội trước, muội không tiện cự tuyệt. Tỷ và tẩu tử khó xử, muội nghĩ chắc chỗ phụ thân thì được?”

Cẩm Tú hiểu rõ: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ, dù sao Phạm gia cũng khai mở thư viện, chỉ là ở đó dù có học vỡ lòng, nhập học cũng phải thi, bảo tiểu thế tử nhà muội chuẩn bị trước đã.”

”Vâng, đa tạ tỷ tỷ.”

”Ta, muội là tỷ muội, có cái gì phải tạ? Khổng Tử còn có môn sinh ba ngàn đấy, vốn cần cần phải vậy. Chỉ sợ tiểu thế tử không chịu nổi khổ, học sinh thư viện Phạm gia, ngày sau đều đều phải thi khoa cử, tiểu thế tử lẫn vào ở đó, sẽ không có chăm sóc đặc biệt gì.”

”Haiz, đừng nói nữa. Hầu phủ một thế hệ không bằng một thế hệ. Dù sao thì sau này đại tẩu còn sinh nữa? cho dù không sinh nữa, cũng không muốn có đứa con quần lụa áo là, đến già tức chết cha? Còn có, lực ảnh hưởng của Hầu phủ ở triều đình càng ngày càng nhỏ. Nàng ta muốn con có tiền đồ, sau này... Chuyển hình!”

”Chuyển hình?”

”Chính là không muốn giống như bây giờ.” La Y buồn thay đại tẩu: “Tôi tớ nhiều lắm, dần dần không ép được. Nhập không đủ xuất là chuyện bình thường thôi, quyền thế lại nhỏ dần. Nàng muốn cắt giảm đại bộ phận tôi tớ, phải có một nhân vật làm cho bọn họ sợ hãi. Hạ nhân Hầu phủ toàn khỉ tinh thôi. Không có nhân vật thực quyền, tùy tiện giảm người, phiền toái quá lớn. Đây là thứ nhất. Thứ hai, các thiếu gia dưỡng lão bà tiểu tử, trong hậu viện tranh giành tình nhân, quả thực đốt tiền. Nàng không thích con mình dính tật xấu này. Bại đời mình không nói, đời sau lại như vậy. Nàng muốn, một đứa bé kế thừa tước vị, những hài tử khác thi khoa cử. Cũng không đến nỗi tất cả đứa bé đều hư hỏng. Nàng ngày ấy kéo ta, hỏi rất nhiều chuyện nhà chúng ta, muội thấy, muốn học nhà chúng ta đấy. Bởi vậy, đại tẩu nói, hàn môn tử đệ có thể chịu, đứa nhỏ của nàng vì sao không thể chịu? Khi tổ tông đi theo Thái Tổ tranh đấu giành thiên hạ, cơm còn ăn không đủ no đấy.”

Cẩm Tú thêm tán thưởng: “Đúng vậy, ngọc bất trác bất thành khí. Không thể tưởng được đại tẩu muội có một phần lòng dạ như vậy.” Đáng tiếc Uyên Văn còn chưa tỉnh ngộ, khó khăn mới có được đứa con, chăm như châu như ngọc. Con nhà ai mà không phải chăm chứ? Huân quý gia hoàn cảnh như vậy, tiếp tục như vậy nữa... Nhưng nhà bọn họ lão thái thái còn sống, cũng chưa chắc có thể quản lí đâu.

”Phải rồi,“ Cẩm Tú đột nhiên thầm nghĩ: “Dứt khoát mang di nương muội mang đến đi, nói là đưa đi hầu hạ phụ thân.”

La Y lắc đầu: “Chỉ có một năm, di nương sức khỏe không tốt, không chịu nổi giày vò.” Nàng không biết sống chung với mẹ ruột của thân thể này thế nào. Trương di nương rất câu nệ, ở chung một chỗ, hai phe đều khó chịu. Không bằng cứ như vậy không xa không gần, vốn riêng bạc thì cho, mặt vẫn nên ít gặp thôi. Huống chi đây chung quy là mẹ ruột nguyên thân, nàng luôn có chút sợ.

Dung Nghi trúng tú tài, đương nhiên phải bày rượu. Bởi vì không có ý định đi thi lên nữa, bởi vậy cũng không điệu thấp. Huân quý nhân gia này đã bao nhiêu năm không xuất hiện người đọc sách? Không phải nhận được mấy chữ chính là người đọc sách. Đọc sách điểm mấu chốt là tú tài. Trúng tú tài mới có thể tự xưng là đệ tử. Tào phu nhân tự thấy trên mặt có ánh sáng, thiết lập tiệc rượu tại địa điểm Hầu phủ, mời các quan hệ thông gia bạn cũ, hung hăng tẩy thoát ảnh hưởng ác liệt Hậu gia trước mang đến. Thuận tiện nhân việc vui này, gả Vinh Trăn cho thứ tôn Cự Lộc hầu. Vinh Trăn cũng cao hứng, bào huynh có tiền đồ nàng càng thêm cứng rắn. Hơn nữa quyết định học kinh nghiệm của tẩu tử - - như thế nào cũng phải cải tạo quần áo lụa là cặn bã nam một vài! Nếu có thể, ta cũng được cái danh hào nương tử tú tài.

Tiết di nương càng đắc ý phi phàm, không hổ là con trai của bà. Nữ nhi gả cho kinh Sơn Bá thế tử, con trai có công danh, tiểu nữ nhi hơi kém chút, có ca ca tỷ tỷ dẫn, sẽ kém cái gì chứ? Ngày ngày ở Hầu phủ nước miếng bay tứ tung nhìn về tương lai, làm Tào phu nhân tức ước gì bịt miệng bà ta lại! Cũng may Dung Nghi hứa hẹn sắp lĩnh người sa cơ thất thế này đi, nếu không bà nhất định phải gõ cho một trận. A di đà Phật, hiện tại tin Phật, phải khoan dung, khoan dung...

Nhưng đại nãi nãi không dễ nói chuyện như vậy, huống chi còn là người trợ giúp trong đó, trực tiếp sặc Tiết di nương một câu: “Bà cô thu liễm chút, ta cũng biết phu nhân nuôi đứa con tốt, bà cao hứng thay hắn, chỉ là đừng bừa bãi quá! Người ngoài nhìn thấy không tốt đâu!”

Tiết di nương nghẹn mặt tím lại, cho bà một trăm lá gan cũng không dám trước mặt tông phụ nói đó là con mình. Đành phải cứng rắn nuốt khẩu khí này, nội tâm còn nói: chờ con ta tiền đồ, cho các ngươi đẹp mắt! Đừng cho là ta không biết, ngươi còn có việc cầu con dâu ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.