Ma ảnh tử là một loại địch hủ tinh thông công kích tinh thần, cũng vì vậy, bên trong giới của nó có rất nhiều nguy hiểm đặc thù.
Nếu không thể tốc chiến tốc thắng, người trong giới rất dễ rơi vào đầm lầy tinh thần thật lớn do nó chế tạo, cuối cùng bị ký ức của mình vây khốn. Rất lâu trước kia, mọi người gọi giới trong giới này là "suối hồi ức".
Về phần vì sao lại là "suối"... Carlos đoán đại khái là vì chủ của giới là ma ảnh tử khi nhìn thấy trí nhớ, nước bọt cứ liên tục chảy nên gọi vậy. (eo ôi thấy ghê)
Nhưng mà mặc kệ Carlos có nói có sách mách có chứng thế nào, tưởng tượng nước bọt ma ảnh tử nhiễu tí tách cực kỳ khiêu khích thẩm mỹ nhân loại, cuối cùng những suy nghĩ này đều không nghĩa khí vứt bỏ cậu rời đi, trong đầu cậu rỗng tuếch, rốt cuộc chỉ còn từ xấu hổ —— cậu trơ mắt nhìn chính mình lúc niên thiếu ôm tiểu Ardo trong lòng, ước chừng hôn đến năm phút đồng hồ.
Đầu lưỡi cậu không tê sao thiếu niên? Lồng ngực cậu không bí hơi hả thiếu niên? Cậu... Cậu cậu còn vói tay vào quần áo người ta là, là là muốn làm cái gì? Giống như cậu biết tiếp theo nên làm cái gì vậy á!
Qua một hồi lâu, hai đứa nhỏ mặt dính nhau như dán keo rốt cuộc chịu buông ra một chút, Carlos rõ ràng thở ra một hơi, kết quả ngay sau đó, thằng nhãi ranh mắt lục nói thầm bên tai đối phương cái gì đó, sau đó bản thân đê tiện cười rộ lên, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ve-cuoi-cung/1646466/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.