Cứ thế anh bế cô về phòng, từ đặt cô lên giường. Vì câu nói đó của anh đến bây giờ cô vẫn sợ. Đặt cô ngay ngắn trên giường anh lại áp sát cơ thể mình gần cô. Mặt độ măt, hơi thở lạnh dần dần phà vào mặt cô.
" Thủ.... thủ tướng, anh định làm gì thế ???" cô lắp bắp hỏi còn trong lòng sợ sắp phát khóc ra rồi
" Tính sổ, tôi đã dặn dò em kĩ lưỡng thế mà em không chịu nghe lời. Còn để người ta hại thành như thế. Em thật ngốc !!" anh vừa nói vừa lắc đầu bó tay
" Vì tôi không đáng là gì cả, bỗng dưng một kẻ bình thường lại được ưu tiên như vậy khó tránh khỏi sự ganh tị. Tôi nên nhịn đi thì hơn, một điều nhịn chín điều lành !!!" cô nói
Nghe cô nói xong, anh cũng dư sức biết cô là người lương thiện. Nhưng cái thế giới này tiền và quyền lực là hai thứ có sức chiếm hữu lòng người. Cô lương thiện quá mức khó tránh bị làm hại.
" Xem ra tôi lại phải dạy em nữa rồi, Nhạc Lâm Lâm em nghe đây. Cái thế giới thật sự rất rất tàn nhẫn, không phải chuyện gì ' nhịn ' cũng là cách giải quyết. Nhưng em cứ yên tâm, nếu họ tát em một cái, em không cần phải nhịn cứ tát lại mười cái. Tát không được em có thể đấm. Nếu chúng dám khinh thường em, em cứ dùng tiền đập thẳng vào mặt chúng. Vì thứ tôi có nhiều nhất là tiền. Nhớ chưa !!!" anh nói
Câu nói của anh làm cô sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913812/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.