Hai tuần trôi qua kể từ lúc về, Tiêu Tiêu cũng ít nói chuyện với cô hơn. Cô lại thấy lo lắng nhưng rồi lại nguôi khi nghe anh an ủi.
Tiết trời sắp sang Thu, lá cây ướm vàng như muốn rụng xuống. Thời tiết mát mẻ lại khiến cô muốn ra ngoài dạo phố.
Đi trên đường suy tư ngắm cảnh sắc lại vô tình gặp Châu Mặc Uy. Trông anh ta vừa đi vừa nghe nhạc lại có vẻ cô đơn.
Nhìn thấy Lâm Lâm, anh lại có chuyển biến khác như được sống lại vậy. Cả tháng nay, anh cứ ngồi tương tương tư tư nhưng rồi lại chẳng biết mình đang nhớ ai.
Anh dần bước tới hướng cô, vẫn một nụ cười nói chuyện với cô.
" Lâu rồi không gặp cô, Lâm Lâm " anh nói
Cô vẫn có chút chần chừ khiến anh lại có cảm giác như cô dần muốn xa lánh mình. Rõ ràng mới gặp nhau ba lần thôi mà chẳng lẽ anh lại yêu cô. Chẳng lẽ trên đời này tình yêu sét đánh là có thật sao ?
Cô chần chừ vì lo sợ thủ tướng đại nhân của cô ghen, một nửa là cô có người mình thích rồi tránh sinh sự lâu dài gieo giắt hạt mầm.
" Chào anh, Châu thiếu gia " cô cười đáp. Châu thiếu gia, ba từ này nghe xa lạ quá nhỉ ! Phải rồi, anh chỉ là một người dưng. Anh có nên ích kỷ cướp cô khỏi tay lão Trương một lần hay không ?
" Cô đi dạo một mình sao ? Lão Trương ấy đâu rồi lại để cô đi một mình " lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913792/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.