Xong xuôi, Tiêu Tiêu ra ngoài thì đã thấy một bàn ăn thịnh soạn. Cô bất ngờ với tài năng của Hàn Dực vội ngắm nghía từng món ăn trên bàn.
" Dực, toàn bộ đều là anh nấu sao ?" cô tươi cười hỏi anh
Anh gật đầu trả lời " Phải. Anh toàn sống một mình cho nên phải tự nghiên cứu !"
" Ồ " cô đi lấy thêm chén bát rồi sắp ra bàn.
Thân hình anh đều đặn đẹp không kém gì thủ tướng đại nhân. Dù chính trị anh không bằng thủ tướng nhưng về khoản bếp núc anh hơn là cái chắc.
Cô vui vẻ hớn hở thưởng thức từng món ăn còn anh vừa lo gắp thức ăn cho cô vừa ngắm nhìn cô.
..........
Hai ngày sau, từ khi anh bị dị ứng với mèo cho tới nay, ngày nào anh cũng đi làm về sớm rồi lại lao vào làm nũng với cô.
Hôm nay cô ở nhà một mình, má Chu thì đi chợ còn anh thì đi làm. Cô thì chẳng có việc gì làm chỉ có thể nghiên cứu một số món ăn mới để tẩm bổ cho anh.
Chiếc điện thoại rung trong túi áo, cô hiếu kỳ mở máy lên xem.
Là số lạ, cô nên nghe hay không ? Cô chần chừ một lúc rồi cũng chịu nghe máy.
" Alo, tôi xin nghe !"
" Cô là Nhạc Lâm Lâm đúng chứ ?" giọng nói bên kia trầm thấp, có chút là lạ. Hình như người bên kia tầm tuổi trung niên, kỳ lạ là cô đâu có quen biết gì với người đó.
" Vâng, đúng là tôi! Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913764/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.