Anh giật mình, chợt họ khan một tiếng
" Nhìn cô giống như bò đeo nơ " anh ngoảnh mặt sang hướng khác nói
Ý bảo cô ngốc sao. Anh nói cũng đúng cô đeo nơ thật nhưng mà cô là người chứ không phải bò.
Đám cận vệ đứng sát cửa nghe xong liền bịt miệng nín cười.
" Thủ tướng đại nhân... đứng im không được nhúc nhích." Cô khẩn trương nói
Cô gái này muốn dở trò gì đây, sao lại bắt anh phải đứng im thế.
' Bốp ' cô tát anh
Đám cận vệ giở khóc giở cười trố mắt nhìn má thủ tướng đại nhân hồng lên.
Mặt anh tối sầm lại, hắc tuyến toả ra khắp người. Lạnh cả xương sống
" Cô....dám..... tát...tôi...!!!" Anh gằn lên từng chữ một
" Ngài nổi giận gì chứ, tôi là ân nhân cứu mạng ngài đây!!" Cô giải thích
"Ân.....nhân" anh lại gằn lên
" Phải! Có một con muỗi trên mặt ngài đấy"
" Vậy muỗi đâu" anh nói
Cô lúng túng trả lời " hì hì....bây mất rồi. Nhưng may mà có tôi đuổi nó đi, nếu không 1000 con vi khuẩn sẽ bị tiêm vào người anh."
" Thủ tướng đại nhân, cơ thể anh là vàng bạc. Anh phải sống lâu thì người dân chúng tôi mới giàu được phải...không!!" Cô nói tiếp
"......"
Rõ ràng là có gì đó sai sai. Ban ngày có muỗi sao, mà đây còn là thành phố => lấy đâu ra muỗi.
....
Nhân tiện báo thù anh dám bắt nạt cô
.....
Tiến vào phòng tiệc là một đôi nam nữ, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô và anh.
" Này cô gái đó là ai vậy....là công chúa của vương quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/150486/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.