Quả là công việc thật mệt mỏi.
Chiều hôm sau
16h
Như lời hẹn , cô vừa đi ra khỏi đài truyền hình TM thì đã có xe đến đợi .
Thật là! Anh sợ cô chạy mất sao. Thấy Hàn trợ lý vẫy tay, cô vẫn vui vẻ bước vào xe.
Họ đưa cô tới khách sạn U.S lớn nhất thành phố T.
......
Cô một mình bước vào căn phòng, anh dĩ nhiên là biết cô tới không ngại ngần mà ngoảnh lại.
Anh nhìn từ trên xuống dưới. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean, giày trắng. Mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi uốn được thả xuống.
Cô ăn mặc đơn giản như vậy khiến anh rất thích. Đơn giản mà đẹp chẳng cần đồ hiệu giày sang.
Nhưng đi dự party mà ăn mặc như thế thì người ta chẳng xát muối vào mặt cho mới lạ.
( Thêm gạo nữa là thành Cô Hồn )
Cô nhìn anh, cái đầu heo lại hiện lên 3 dấu chấm hỏi.
" Thủ tướng... ngài nhìn gì mà sâu thế???" Cô thắc mắc hỏi anh
Anh thở dài ngán ngẫm lắc đầu nói " Đi dự tiệc mà cô ăn mặc kiểu này hả. Đúng là IQ thấp, EQ có hạn sử dụng nữa mới khổ"
" Nhìn từ trên xuống dưới, trước sau như một... phẳng như sân bay !!!" Anh lại châm chọc cô
Cô tức giận phúng phính cặp má hờn nói " Ừ thì...tôi phẳng đấy....cho dễ ôm ... được chưa!!"
" Ừ... thảo nào không ai thèm rước cái của nợ nhà cô." Anh nói
Cô nghẹn họng.....!!!
Anh nhấn nút trên chiếc điện thoại bàn
" Mang lên đây cho tôi bộ lễ phục nữ, trang sức và giày đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/150485/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.