Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa lại khiến cô phải nuốt những lời định nói vào trong.

Cách âm của gian phòng này thật sự quá tồi.

Người đàn ông kia đi đến trước mặt cô.

Bây giờ Tang Nhu mới phát hiện ra, người này còn cao hơn so với ấn tượng ban đầu trong lòng cô.

Bóng người cao lớn rắn rỏi đứng đó khiến bầu không khí quanh gian phòng càng trở nên ngượng ngùng khó tả, càng làm nổi bật lên sự đáng thương của cô.

“Đây là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra để đưa cô rời khỏi đây.” Người đàn ông nói bằng tiếng Ả Rập.

Đây cũng là những gì mà cô thầm suy đoán.

“Chờ trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông đặc biệt êm tai, khiến người ta càng thêm mơ màng.

Chỉ vừa nghĩ đến đây, Tang Nhu đã thầm muốn tự đánh mình một phát.

Đây là anh trai của cô đấy, mà lúc này, lẽ ra cô phải bước đến nhận người thân mới phải. Chỉ tiếc, cô thật sự đã quá mệt mỏi, sức quyến rũ từ chiếc giường kia thật sự đã lấn át tất cả.

“Gật đầu, hoặc trả lời ‘vâng’ rất khó với cô sao?” Giọng nói của người đàn ông có hơi khó chịu.

Hả? Tang Nhu bất giác há hốc miệng, suy đi nghĩ lại mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh. Ban nãy anh có nói, khi trời sáng hai người sẽ rời khỏi đây, lẽ ra cô phải nên đáp lại mới phải.

Thế nhưng giờ đây, cô lại chỉ một lòng muốn ngủ mà thôi.

“Anh này… Trước khi đến đây, tôi đã uống nửa viên thuốc ngủ.” Cuối cùng, cô cũng chỉ đành lắp bắp nói, “Bởi vì nửa viên thuốc ngủ kia, bây giờ đầu óc của tôi có hơi váng vất.”

Bây giờ lại đến lượt người đàn ông kia không nói lời nào.

Một lúc sau, người đó mới cất tiếng hỏi: “Tại sao lại uống thuốc ngủ?”

Cô gắng sức tập trung tinh thần, nói cho anh biết lý do mình uống thuốc ngủ, xong xuôi mới hỏi lại: “Anh này, bây giờ tôi có thể lên giường ngủ một lát được không?”

“Ừ.” Người kia thản nhiên đáp.

Nghe thấy thế, cô cởi chiếc áo trùm đầu màu đen ra, cởi giày, gắng sức rụt người lại thành một khối nhỏ theo thói quen suốt bao nhiêu năm nay của bản thân.

Thật tốt, đây là một chiếc giường kê sát tường.

Tang Nhu thích nhất là giường kê sát tường, bởi như thế, cô có thể tựa cả người mình vào tường mà ngủ.

Cứ thế, lưng cô dán chặt vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cuộc sống lang bạt đó đây nhiều năm đã khiến Tang Nhu quen với việc ngủ nông, cho dù có uống một viên thuốc ngủ, mắt cô vẫn cứ chớp mở mấy lần.

Cũng không biết đây đã là lần mở mắt thứ bao nhiêu, nhưng cô vẫn nhác thấy bóng người đàn ông đứng trước giường.

Người đàn ông ấy đang nhìn cô.

Nếu người đang nhìn cô là một kẻ khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng, người này lại không phải ai xa lạ.

Nghĩ đến đây, mí mắt cô lại dần khép lại.

Lần tiếp theo cô mở mắt ra, trên mặt người đàn ông đã không còn lớp mặt nạ. Cô muốn nhìn gương mặt đó, nhưng chỉ đành bất lực vì đôi mắt không hề nghe theo sự sai bảo của bản thân.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, người đàn ông kia đang dựa vào tường, ngồi trên mặt đất đối diện với giường.

Tư thế ngồi của người kia trông giống một thầy tu, hoặc một võ sĩ đang chờ gọi đến tên, mà giống nhất là một học sinh xuất sắc không bao giờ khiến giáo viên phải lo lắng về mình.

Tang Nhu nghĩ, bất kể là thầy tu hay học trò cưng của giáo viên, người này cũng nhất định là một người đàn ông có tính kỷ luật đặc biệt mạnh mẽ.

Cô nhắm mắt lại lần nữa, lòng thầm nghĩ, trời sẽ sáng nhanh thôi.

Chỉ cần trời sáng, cô sẽ có thể rời khỏi đây.

Tang Nhu tin rằng, người đàn ông này có thể dẫn cô rời khỏi nơi này.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.