“Thưa anh…” Cô mỉm cười nói, “Tôi bảo đảm, anh sẽ không có được bất cứ trải nghiệm tình dục tốt đẹp nào từ tôi cả đâu.”
Người đàn ông đối diện vẫn không mảy may nhúc nhích.
Cô cũng chỉ muốn tốt cho người này mà thôi. Xung quanh đây đâu thiếu những cô gái có thân hình nóng bỏng. Người đàn ông có diện mạo tốt thế này chắc chắn là cái đích mà biết bao cô gái muốn hướng đến.
Nghĩ vậy, cô lại nói lớn tiếng hơn một chút: “Tôi nói này, thưa anh! Tôi chỉ nghĩ cho anh thôi…”
Đúng lúc này, lẫn trong tiếng củi cháy lộp bộp, một tiếng gọi khẽ chợt vang lên rất gần bên tai, khiến mọi điều muốn nói cứ thế nghẹn lại trong cổ họng Tang Nhu.
Là ảo giác ư? Cô nghe nhầm sao?
Trong khoảnh khắc, dường như cô đã nghe thấy một tiếng “Tiểu Nhu” mà chỉ mẹ cô mới hay gọi.
Mà lúc này đây, tiếng gọi này lại xuất phát từ một giọng nam xa lạ, nhưng cũng là phát âm tiếng Trung giống hệt mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc mặt nạ Zorro đối diện, hỏi khẽ: “Thưa anh, anh vừa gọi tôi là gì cơ?”
Người đàn ông đối diện cất lời, gọi thêm một tiếng “Tiểu Nhu”, không chỉ thế còn bổ sung thêm, “Tiểu Nhu, tôi đến để đưa cô đi.”
Trên đời này, ngoài mẹ ra, chỉ có một người gọi cô là “Tiểu Nhu”, cũng chỉ có một người biết cô tên là “Tiểu Nhu” mà thôi.
“Tiểu Nhu, sẽ có một ngày, anh trai con tìm được con, đưa con đến nơi mà con muốn đến.” Trước khi qua đời, mẹ đã trăn trối với cô một câu như thế.
Mẹ còn nói rằng: “Tiểu Nhu, con đừng sợ, linh hồn của mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, chờ đến khi anh trai con tìm được con mới thôi.”
Mà khoảnh khắc này đây, cuối cùng Tang Nhu cũng đã được nghe thấy câu nói mà mình ngày đêm mong ngóng.
Người đàn ông trước mặt có phải là anh trai không?
Nghĩ vậy, cô chậm rãi đưa tay lên, muốn tháo chiếc mặt nạ Zorro kia ra. Nhưng tay mới đưa được nửa chừng đã bị túm chặt.
Người đàn ông kéo tay Tang Nhu, đặt tay cô lên tấm thẻ bài có đánh số Ả Rập ngay cổ áo choàng mình: “Tạm thời tôi không thể giải thích rõ ràng với cô được.”
Cho nên? Tang Nhu ngơ ngác nhìn người đối diện.
“Tháo thẻ bài xuống, nắm chặt trong tay đi.” Người đàn ông đó nói.
Trái tim không ngừng đập vang thình thịch khiến Tang Nhu không thể suy nghĩ thêm được gì, chỉ biết máy móc làm theo những gì người đàn ông kia nói. Mãi đến tận khi tiếng trống vang lên, báo hiệu quá trình chọn lựa đã kết thúc, cô mới ý thức được tấm thẻ bài có đánh số Ả Rập trong tay mình có nghĩa là gì.
Điều này có nghĩa là, cô đã dùng thân phận của một cô dâu Jihad để chọn người đàn ông trước mặt làm chồng.
Em gái chọn anh trai làm chồng ư? Chỉ nghe thôi đã thấy kỳ quái rồi.
Tang Nhu cứ đứng thừ người ra, mà người đàn ông kia cũng không hề tỏ vẻ muốn trao đổi gì thêm với cô.
Dưới sự ra hiệu của người chủ hôn, với tư cách là cô dâu Jihad đầu tiên được quyền lựa chọn chú rể, Tang Nhu đọc to mã số của người đàn ông mà cô “ngưỡng mộ”, mà người đàn ông ấy cũng đi đến trước mặt cô.
Cặp đôi đầu tiên của đêm nay đã xuất hiện, đám cưới tập thể cũng chính thức bắt đầu, tốp cô chú chủ rể đầu tiên bước ra sân.
Người đàn ông ấy kéo tay Tang Nhu, bước đi thong thả mà vững chãi trên đôi chân dài thẳng tắp. Ban đầu, cô bị người đàn ông ấy kéo đi, nhưng sau mấy mươi bước, cô đã dần bắt kịp bước chân của người này. Anh một bước cô hai bước, anh hai bước cô ba bước.
Hai người đi thẳng đến trước mặt người chủ hôn.
Dựa theo yêu cầu của chủ hôn, hai người cần ký tên lên tờ kinh văn đã được in sẵn.
Tuy vậy, trước khi hai người bắt đầu ký tên, một người phụ nữ đưa một chiếc khay đến trước mặt họ.
Người phụ nữ ấy nói: “Hai người phải biết ơn ông Ali đấy. Ông ấy tự bỏ tiền túi ra mua cặp nhẫn này với mong muốn hai người sẽ luôn nhớ kĩ giây phút hạnh phúc này.”
“Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.” Giọng nói của người chủ hôn truyền đến từ micro.
Ấy vậy mà, không ai trong hai người chủ động cầm lấy nhẫn trên khay cả.
Thấy thế, người phụ nữ kia cười khanh khách, hỏi có phải hai người họ xúc động quá rồi không?
Tang Nhu biết, lý do người đàn ông này cứ chần chừ mãi không đeo nhẫn cho cô có lẽ cũng là vì khó xử. Có anh trai nào lại đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân vào tay em gái mình chứ? Nghĩ thế nào cũng quá…
Chỉ là, việc này cũng không thể trì hoãn quá lâu, nếu không sẽ khiến mọi người sinh nghi.
Nghĩ vậy, cô đành cắn răng, cầm lấy chiếc nhẫn nam trên khay, thầm nghĩ, nếu sau này có bị ai chỉ trích, tất cả hãy để một mình cô gánh chịu.
Thế nhưng, khi cô muốn nắm lấy tay người đàn ông đối diện, người đó lại thẳng thừng tránh khỏi tay cô.
Cô giậm chân, cảm giác cố chấp chợt dâng lên trong lòng, kiên quyết túm chặt tay người đối diện rồi đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân lên ngón áp út của người kia.
Tuy vậy, trong mắt những người có mặt, hành động này của cô lại bị suy diễn thành cô đang sốt ruột muốn “làm thịt” chồng mình, trong khi chú rể lại…
“Cô ấy gầy quá rồi.” Người chủ hôn trêu chọc, lập tức một tràng cười vang dội vang lên khắp nơi.
Giữa tiếng cười rôm rả, người đàn ông cũng đeo nhẫn vào tay Tang Nhu.
Sau đó, hai người lần lượt ký tên lên tờ kinh văn đã được in sẵn: Charlie, Sheekh Mohammed.
Tang Nhu đương nhiên biết Sheekh Mohammed không phải tên thật của người đàn ông này. Nhưng cô vẫn thầm nhẩm đọc cái tên này trong lòng.
Ký tên xong, hai người cùng đi qua hành lang hôn lễ tràn ngập những lời chúc phúc.
Kết thúc buổi lễ, cả hai nhận được chìa khóa cho nơi diễn ra lễ “động phòng“.
Các thành viên trong tổ chức dẫn hai người họ đến trước một gian phòng. Khi người đàn ông đeo mặt nạ Zorro mở cửa phòng ra, một thành viên của tổ chức cười mờ ám, “Để hai người họ tận hưởng khoảng thời gian đêm nay đi.”
Nghe thấy thế, một người đàn ông khác lại hùa theo: “Có khi sau khi trở về từ tiền tuyến, anh đã là một người cha rồi đấy.”
Cửa phòng được đóng lại, chắn hết những tiếng cười xấu xa ngoài cửa. Sau đó, tiếng bước chân cũng xa dần.
Đến tận lúc này, Tang Nhu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau tiếng thở phào này, thần kinh vốn căng thẳng của cô cũng dần bị cơn buồn ngủ xâm chiếm. Cô thầm nghĩ, sớm biết thế, cô đã không uống nửa viên thuốc ngủ kia.
Trong chiếc phòng vuông vắn, ngoài một chiếc giường, một vòi nước và bóng đèn treo trên trần nhà thì không còn bất cứ thứ gì khác. Có thể nói, nếu xem gian phòng đơn sơ này là một nơi để “động phòng” thì đúng là vô cùng khó xử.
Cũng không biết… Lúc này đây, có phải người đàn ông kia cũng cảm thấy lúng túng như cô hay không.
Tang Nhu lặng lẽ nhìn về phía người còn lại trong phòng. Hơn nửa gương mặt của người này đã bị hàng râu và mặt nạ Zorro che khuất. Cô thật sự không thể tìm được bất cứ đặc điểm quen thuộc nào từ gương mặt anh.
Mà hiện tại, người đàn ông này lại đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh gian phòng, từ hai cánh cửa sổ chỉ to bằng nắm tay nằm ở hai bên trái phải của gian phòng, cho đến vòi nước đang nhỏ nước, đến giường, rồi đến…
Cuối cùng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó đều vội vàng lảng tránh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]