Chương trước
Chương sau
Người lao công đi rồi, Tô Thâm Tuyết nhặt bó hoa lên.

Năm giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết lên xe quay về Cung điện Jose, đặt bó hoa của cô bé xuống bên cạnh. Đúng rồi, cô phải tắt điện thoại nữa.

Khoảng sáu giờ, điện thoại của Hà Tinh Tinh đổ chuông.

“Điện thoại của ngài Thủ tướng.” Hà Tinh Tinh đưa di động cho cô.

Tô Thâm Tuyết nhắm mắt lại, bàn tay đặt trong túi áo khoác không hề nhúc nhích.

“Ngài Thủ tướng, Nữ hoàng bệ hạ ngủ rồi.” Hà Tinh Tinh hạ giọng trả lời.

Sau đó, điện thoại Hà Tinh Tinh không vang lên nữa.

Buối tối ở ngoại ô, trong căn biệt thự vườn giữa vùng đồng bằng rộng lớn, hai phần ba ánh đèn đã tắt, chỉ còn căn phòng chếch hướng Nam ở vị trí gần hồ là còn sáng đèn. Ánh sáng hắt lên lối đi lát ván gỗ ven hồ, một bóng dáng thon thả chầm chậm bước đi trên đó.

Trên bến thuyền hình thang xuôi đến giữa hồ, có một bóng hình cao lớn khác đang đưa mắt nhìn thân hình uyển chuyển bước đi trên lối đi lát ván gỗ. Cô ta đi hết con đường, bước lên cầu thang, làn váy sáng màu quét từ bậc thềm thứ nhất đến bậc thềm thứ hai.

Bậc thềm thứ ba nối liền với căn phòng đang sáng đèn.

Cửa phòng đóng chặt.

“Cộc, cộc, cộc.” Ba tiếng gõ cửa cực khẽ.

Gõ cửa xong, Kim Jena xuôi tay đứng đợi. Bây giờ cô ta đang đứng bên ngoài phòng Utah Tụng Hương.

Hai mươi tư giờ qua, Kim Jena đã làm những chuyện sau: Soạn đơn từ chức, đặt vé máy bay một chiều trở về London, gọi đến số hotline của thành phố.

Bảy giờ sáng hôm nay, cô ta nhận được một bưu kiện.

Không cần mở ra cô ta cũng biết bưu kiện đó là chiếc váy hở lưng cô ta mặc thử mấy hôm trước. Thiết kế chiếc váy rất táo bạo, điểm đặc sắc của nó là có thể cởi được chỉ trong nháy mắt.

Chiếc váy này rất được ưa chuộng tại những bữa tiệc đặc thù tại thành phố Goose. Nhà thiết kế chiếc váy đã nói, cô ta là vị khách quyến rũ nhất khi mặc bộ váy này.

Kim Jena mang váy và đơn từ chức đến trang trại nghỉ dưỡng.

Theo kế hoạch, đơn từ chức sẽ được gửi đến cấp trên của cô sau bữa tối.

Trước khi gửi đơn, cô cần có chút thời gian riêng tư với lãnh đạo của mình. Dù sao thì họ cũng đã từng là bạn học suốt mấy năm, từng có thời gian vui vẻ đi dã ngoại vào cuối tuần, ngắm bầu trời đêm nói chuyện trên trời dưới đất.

Trước kia là bạn học, tiếp đó là cộng sự, bây giờ là cấp trên cấp dưới, tình cảm vẫn còn đó, đâu thể nộp đơn từ chức một cách tùy tiện được.

Kim Jena cũng có được khoảng thời gian riêng tư với Utah Tụng Hương.

Theo kế hoạch, trong khoảng thời gian riêng tư này, cô ta phải nhắc đến gia đình của mình ở London để lót đường cho đơn từ chức cô ta sắp trình lên. Đại loại như mẹ cô ta già rồi, cần cô ta bầu bạn.

Khi đi dạo với anh ở vườn cây, cô ta có nói chuyện ở London, nhưng không hề nhắc đến mẹ.

Câu chuyện dài miên man gợi lên những kỷ niệm thời đi học của hai người. Giọng cô ta đầy xúc động, anh ở bên yên lặng lắng nghe.

Ra khỏi vườn cây xương rồng.

Anh nói với cô ta: “Jena, anh không biết em gặp chuyện buồn phiền gì, nhưng anh mong em có thể vui vẻ hơn.”

“Nếu anh tặng em một đóa hoa, em sẽ vui vẻ.” Câu nói này bật ra rất tự nhiên. Những cành hoa lan đủ màu xinh đẹp làm người phải thèm muốn.

Anh hái cho cô ta đóa hoa lan màu hồng.

Hoa lan được trao đến tay cô ta.

Anh nói: “Đây là món quà lãnh đạo tặng cho người nhân viên đang có chuyện buồn phiền.”

Lãnh đạo và nhân viên.

Người đàn ông này phân biệt hết sức rõ ràng, không hề chừa chút không gian cho người ta mơ mộng.

Gần đến năm giờ.

Tổng lý Goran đưa gia đình đến chơi.

Hai đứa con của ngài Tổng lý đã có lòng làm đồ thủ công muốn tặng Nữ hoàng. Nhưng Nữ hoàng không hề xuất hiện tại sân golf.

“Hôm nay Nữ hoàng bận ghi hình, chị ấy cần nghỉ ngơi. Anh bảo đảm, hai em sẽ được gặp chị ấy trong bữa tối.” Anh nói với hai đứa bé.

Nhưng đến bữa tối, chỗ ngồi của Phu nhân Thủ tướng vẫn trống không, bộ đồ ăn chuẩn bị cho Phu nhân Thủ tướng vẫn lặng thinh nằm đó.

Lần này, Utah Tụng Hương không giải thích lý do Phu nhân Thủ tướng vắng mặt nữa.

Vị trí của Kim Jena cách chỗ Phu nhân Thủ tướng hai ghế. Kim Jena phải thừa nhận, trong gần bốn mươi phút ăn tối, cô ta đã dồn mắt vào quan sát người đàn ông tên Utah Tụng Hương đó.

Vị trí trống không kia liệu có ảnh hưởng đến khẩu vị của anh không? Lúc nói chuyện với Tổng lý, anh có lơ đãng chút nào không? Nhưng không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Suốt bữa tối kéo dài bốn mươi phút, Utah Tụng Hương chỉ liếc nhìn chỗ ngồi để trống kia đúng một lần.

Ngược lại, hai đứa con của Tổng lý liên tục nhìn về vị trí Phu nhân Thủ tướng.

Đến cuối bữa cơm, biết rằng Nữ hoàng không xuất hiện, khuôn mặt hai đứa trẻ khó giấu nổi vẻ thất vọng.

Utah Tụng Hương cho Lý Khánh Châu nhận quà hộ, hứa hẹn với hai đứa bé: Anh sẽ đích thân gửi quà tận tay cho Nữ hoàng.

Kim Jena và Utah Tụng Hương cùng tiễn gia đình Tổng lý ra về, Lý Khánh Châu không xuất hiện.

Kim Jena biết đây là cơ hội gửi đơn từ chức mà Lý Khánh Châu cho mình. Lá đơn ấy vẫn được cất trong áo khoác của Kim Jena.

Xe chở Tổng lý rời khỏi trang trại.

Kim Jena và Utah Tụng Hương bước đi trên đường mòn. Đây là cơ hội tốt nhất để gửi đơn từ chức, nhưng cô ta lại không đưa cho anh, ngược lại chỉ hỏi, có phải Thâm Tuyết không khỏe hay không.

Năm ấy, trong phong trào “Đổi súng lấy hoa hồng,“ Tô Thâm Tuyết vẫn chưa lên làm Nữ hoàng Goran. Cô ta và Tô Thâm Tuyết đều là thành viên nhóm hoạt động, tuy không thân thiết lắm, nhưng cũng là kiểu quan hệ thỉnh thoảng có thể hẹn ăn bữa cơm. Cho dù Tô Thâm Tuyết đã trở thành Nữ hoàng Goran, ngoài những dịp công khai, lúc riêng tư Kim Jena vẫn giữ cách xưng hô với Tô Thâm Tuyết như trước đây.

Về con người Tô Thâm Tuyết, ấn tượng trước công chúng mà cô để lại trong Kim Jena là vẻ nhã nhặn, kiểu nhã nhặn gần như rập khuôn. Lúc riêng tư, Tô Thâm Tuyết lại tĩnh lặng như phần lớn các sinh viên khác trong trường, đi học cũng chỉ vì mong muốn mai này có một công việc tạm ổn.

Về sau, trong mắt Kim Jena, Tô Thâm Tuyết đã không còn thuộc “phần lớn người khác” mà có thêm một đặc điểm: May mắn.

Dù là có chủ định hay do ngẫu nhiên, Tô Thâm Tuyết cũng đã trở thành Nữ hoàng Goran, trở thành Phu nhân Thủ tướng.

Thấy Utah Tụng Hương không trả lời, Kim Jena khẽ lặp lại câu hỏi: “Có phải Thâm Tuyết không khỏe hay không?”

Anh vẫn không trả lời.

Đến cuối con đường, Utah Tụng Hương chợt cất tiếng hỏi: “Em thấy Tô Thâm Tuyết của hiện tại và Tô Thâm Tuyết của trước kia có gì thay đổi không?”

Câu hỏi này vô cùng đột ngột.

Kim Jena trả lời theo phản xạ: “Trước kia cô ấy là con gái lớn nhà họ Tô, là một trong số ứng cử viên của ngôi vị Nữ hoàng, còn bây giờ cô ấy là Nữ hoàng.”

Kim Jena có thể nhắc đến Nữ hoàng, nhưng không thể thốt ra miệng chữ ‘Phu nhân Thủ tướng’.

“Nữ hoàng à?” Utah Tụng Hương như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm, “Như vậy có thể nói rằng, con gái lớn nhà họ Tô cho rằng mình có được một món hời lớn rồi thì phải?”

Đi hết quãng đường mà cô ta không thể nào chìa lá đơn từ chức ra, cho đến nửa đêm, nó mới được gấp thành hình vuông cầm trên tay. Trên đường đến phòng Utah Tụng Hương, Kim Jena luôn sợ gió thổi bay nó đi. Ngón tay cô ta không có chút sức lực, không biết có phải vì bị nói trúng tim đen hay không.

Phu nhân Thủ tướng đã quay về Cung điện Jose từ năm giờ chiều. Kim Jena nghe được chuyện này từ một công nhân ở trang trại. Nghe nói lúc đi, cô cũng không buồn thông báo lấy một tiếng.

Kim Jena cảm thấy nhiều chuyện trên đời đều có điềm báo. Tô Thâm Tuyết rời đi mà không thông báo là một điềm báo. Căn phòng đến nửa đêm vẫn sáng đèn cũng là một điềm báo.

Tay cầm đơn từ chức, Kim Jena đứng trước cửa phòng Utah Tụng Hương.

Bây giờ, cô ta đag mặc bộ váy hở lưng nhận được lúc hơn bảy giờ sáng. Thiết kế “có thể lột khỏi người phụ nữ trong chớp mắt” là chủ đề mà cánh đàn ông bàn tán say sưa.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.