Cơn gió nhẹ làm lá cây xào xạc, như các bạn nhỏ đang bập bẹ học chữ.
Không sao hết, tem lưu niệm sân vận động Old Trafford nằm trong va li của anh, rồi anh sẽ đưa cho cô thôi.
“Thâm Tuyết.”
“Ừ.” Cô đặt hai tay lên gối.
“Em thích tem lưu niệm Old Trafford lắm sao?”
Câu hỏi này làm khó Tô Thâm Tuyết. Cô không biết mình có thích tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford hay không nữa.
Không biết từ khi nào, dường như cô không còn cảm thấy thích gì nữa rồi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là bộ tem lưu niệm chưa từng về đến tay cô nhiều lần khiến cô cảm thấy thú vị, những điều bao bọc quanh nó đều trở nên thuận mắt.
Như vậy liệu có phải là thích không? Cô nhìn anh.
Anh tránh né ánh mắt của cô, nói khẽ: “Thâm Tuyết, anh quên bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford rồi.”
Tai cô nghe không rõ lắm, nhưng miệng lại hỏi: “Gì cơ?”
“Lần sau đi London anh sẽ mua cho em.”
Lừa người. Không phải anh nói đã mang món quà nhỏ từ London về cho cô hay sao?
“Anh nói đã mang món đồ nhỏ từ London về cho em rồi.”
“Là đồ Bella nhờ anh đưa cho em. Anh gặp chị ấy ở London.”
Bella là chị gái của Utah Tụng Hương, con gái lớn nhà Utah. Vì không thể chấp nhận chuyện khi mẹ tự sát trong khi ba đang nằm trên giường của cô cháu gái mười tám tuổi của mẹ, chị ấy đã căm phẫn đoạn tuyệt quan hệ cha con, rời khỏi Goran đến nhà bà ngoại ở Tây Ban Nha. Bella là tên trên thẻ căn cước hiện tại của chị ấy.
Thật nực cười, dù Utah Tụng Hương nói như vậy rồi mà cô vẫn cố chấp cho rằng anh đang nói dối.
Có lẽ điều này xuất phát từ chuyện cô luôn hình dung đến cảnh Utah Tụng Hương sẽ bị ê chề vì bộ tem lưu niệm Old Trafford suốt nửa tháng nay.
Đối với người ngoài, cuộc sống của Nữ hoàng muôn màu muôn vẻ, nhưng trên thực tế lại rất tẻ nhạt.
Khô khan thì đã đành, đây lại còn không có chút động lực nào hết. Học sinh cứ đến thứ Hai lại mong ngày thứ Bảy. Người đi làm đến ngày phát lương đều vui ra mặt. Người kinh doanh đi bán hàng từ sớm, đến tối thỏa mãn gửi tiền lời trong ngày vào tài khoản ngân hàng. Phụ huynh mong đợi con em mình trưởng thành… Mỗi ngày trên thế giới đều có biểu hiện đa dạng từ nhiều góc độ khác nhau.
Còn cô thì sao, từ rất lâu về trước cô đã không còn quan tâm đến những chuyện này rồi.
Mãi cuộc sống mới có chút thú vị.
Giờ phút này, Tô Thâm Tuyết cố chấp như một đứa trẻ. Cô lý luận với anh, nói rằng anh chủ động muốn tặng cô, đâu phải cô yêu cầu anh mang về cho mình.
Đúng vậy, nếu anh không chủ động nhắc đến, nửa tháng qua của cô vẫn sẽ trôi qua như bình thường.
Vì lời chất vấn trẻ con của cô mà khuôn mặt ngay trước mặt cô thoáng hiện chút bối rối, trong vẻ bối rối thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn tử tế tự nhận đó là lỗi của anh.
Nói xong, anh dùng đôi mắt tuyệt đẹp của mình để mê hoặc cô. Anh nhìn cô say đắm rồi nói: “Xem ra đúng là Tô Thâm Tuyết rất thích bộ tem lưu niệm Old Trafford.”
Không liên quan đến chuyện thích hay không, chỉ bởi vì cô muốn anh xấu mặt mà thôi!
Tô Thâm Tuyết thề.
Cô không thể ở dưới cùng một bóng cây với người đàn ông nói mà không giữ lời này nữa.
Cô đứng lên, sải một bước dài.
Utah Tụng Hương nắm cổ tay cô, dùng cơ thể cản bước chân cô.
Cô lạnh lùng nhìn Utah Tụng Hương: “Tránh ra.”
“Lần tới đi London, dù bận thế nào anh cũng sẽ dành thời gian mua tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford cho Tô Thâm Tuyết. Lát nữa anh sẽ bảo Thư ký Lý ghi vào sổ.”
Thế này là anh đã phải dùng chiêu trò dỗ dành Vivian Healther và các cô gái khác ra rồi.
“Không cần.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Lần sau nếu anh vẫn quên, anh sẽ đứng trước mặt em nói 'Utah Tụng Hương là chó con' mười lần. Em có thể ghi âm vào điện thoại, đến lúc đó em muốn dùng thế nào cũng được. Nếu thích, em còn có thể gửi bản ghi âm cho Đài truyền hình. Khi ấy, không chừng người dân Goran sẽ đề cử thành viên mới vào 'câu lạc bộ sợ vợ' ấy chứ.”
Vivian Healther mà nghe thấy câu nói này thì chắc chắn sẽ cười tươi rạng rỡ. Nhưng Tô Thâm Tuyết không phải là Vivian Healther.
Ánh mắt Tô Thâm Tuyết rơi trên cổ tay bị nắm chặt của mình.
Miệng nói lời bùi tai nhưng lực tay không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào. E rằng vết bầm hôm qua lại nặng thêm rồi.
Tem lưu niệm Old Trafford à?
Thà rằng ban đầu đừng nói gì, vậy cô không phải bận lòng mong ngóng nữa.
Cô lạnh lùng nói: “Buông ra!”
“Thâm Tuyết…”
“Ngài Thủ tướng, có cần gọi thị vệ của tôi đến đây không?” Tô Thâm Tuyết cao giọng hơn.
Thủ tướng Utah buông tay.
Mặt trời thoát khỏi tầng mây, bầu trời xanh ngắt, hòa vào màu xanh lục bên dưới. Nhân viên tổ quay phim đã về vị trí, chỉ còn thiếu một mình cô. Cô rảo bước đi về phía vườn nho.
Sau lưng cô vang lên giọng nói lạnh lùng của Utah Tụng Hương.
“Tô Thâm Tuyết, em biết bây giờ em như thế nào không? Bây giờ em cứ như bà vợ mặt nặng mày nhẹ khi chồng đi công tác không đem quà về. Em có biết người như vậy đáng ghét đến mức nào không? Phẩm hạnh đạo đức của con gái lớn nhà họ Tô đâu? Trí thông minh trước kia của em đâu? Tô Thâm Tuyết, em đừng quên thân phận của mình.”
Anh bước ra khỏi bóng cây, đứng trước ngọn gió và ánh nắng.
Utah Tụng Hương đang cảnh cáo cô, Tô Thâm Tuyết, em cần biết chừng mực. Tô Thâm Tuyết, bây giờ em có thể trở thành Nữ hoàng Goran bởi vì đó là một chiến lược đầu cơ lâu dài.
Cách đây rất lâu rồi, Tô Thâm Tuyết từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần cố gắng thật nhiều là có thể đội được chiếc Vương miện Hoa hồng tuyệt đẹp.
Cô dần hiểu ra Vương miện Hoa hồng tuyệt đẹp chưa bao giờ ưu ái sự cần cù, khắc khổ và trung thực. Nhưng thời điểm ấy cô rất khát khao có được nó. Một khi có được rồi, những người đó sẽ chú ý đến cô.
Chú ý đến cô, ca ngợi cô, biết ơn cô.
Giờ đây, cô không chỉ trở thành Nữ hoàng Goran, cô còn là Phu nhân Thủ tướng, cô có tất cả những gì cô mong muốn từ thuở nhỏ.
Tháng trước là sinh nhật của Tô Văn Hãn, trên bàn ăn dài trăm người, Tô Văn Hãn ngồi đầu này còn cô ngồi đầu kia. Kể cũng lạ, rõ ràng là sinh nhật của Tô Văn Hãn, nhưng bàn ăn lại bày đầy món cô thích hồi bé.
Cả dòng họ chụp ảnh chung. Để có thể đến gần cô hơn, kẻ to lớn lợi dụng ưu thế vóc người để đẩy người nhỏ gầy, mong sao bóng dáng của mình lọt vào khung hình bức ảnh trăm người chụp chung với Nữ hoàng. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, thì một cậu nhóc lanh lợi như khỉ con đã tìm thấy một khe hở chui vào. Cậu nhóc vừa đứng thẳng người đã nghe một tiếng “tách”, người họ hàng xa mập mạp kia chỉ chen được nửa người vào.
Mọi người nhìn đi, cô đã có những gì cô muốn từ thuở bé rồi.
Có lẽ, Utah Tụng Hương nói đúng.
Cô không có tư cách mặt nặng mày nhẹ với anh.
Năm giờ, quá trình quay phim hoàn thành, Hà Tinh Tinh đã khởi động xe golf chờ cô.
Tô Thâm Tuyết vừa lên xe, Hà Tinh Tinh đã thông báo, bây giờ ngài Thủ tướng đang đánh golf với Tổng lý tình cờ cũng đi nghỉ phép ở gần đây. Ngài Thủ tướng chuyển lời, năm rưỡi Nữ hoàng đến sân golf, phu nhân Tổng lý cũng có mặt.
Nói cách khác, từ năm giờ đến năm rưỡi, cô phải về phòng thay quần áo, thay quần áo xong phải ra sân golf, để phu nhân Tổng lý chờ đợi là chuyện thất lễ.
Được rồi, con trai trưởng nhà Utah luôn đúng, không đúng cũng phải đúng.
Con trai trưởng nhà Utah chính là nhân vật phản diện kéo cha mình ngã ngựa mà không hề chớp mắt.
Năm giờ hai mươi phút, Tô Thâm Tuyết đã thay xong trang phục.
Trên đường đến sân golf, Tô Thâm Tuyết chú ý đến người lao công đang dọn rác. Nói đúng ra là bó hoa trong tay người lao công làm gai mắt Tô Thâm Tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]