Mấy chục ánh mắt mong chờ nhìn theo đoàn xe.
Nghĩ một lát, Tô Thâm Tuyết bảo tài xế dừng xe lại. Cô hỏi Utah Tụng Hương có muốn xuống xe chào hỏi dân chúng cùng cô không.
“Anh còn có việc cần làm.” Utah Tụng Hương đang nói chuyện với bạn qua ứng dụng trò chuyện không buồn ngẩng đầu lên.
Bận chuyện chỉ là viện cớ.
Tô Thâm Tuyết biết con trai trưởng nhà Utah tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian dành cho mấy người nông dân này.
Đồ người dân tặng đã chất đầy tay Hà Tinh Tinh và nhân viên trong trang trại. Một cô bé chừng mười tuổi cầm hai bó hoa trên tay, tặng cho Tô Thâm Tuyết một bó. Cô bé ôm chặt bó còn lại vào ngực, đôi mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh.
“Em đang tìm ngài Thủ tướng phải không?” Tô Thâm Tuyết hỏi.
Cô bé gật đầu.
“Vậy có phải muốn tặng hoa cho ngài Thủ tướng không?” Cô chỉ bó hoa trên tay cô bé, “Nếu là vậy, em có bằng lòng để chị chuyển nó cho ngài Thủ tướng không?”
Cô bé nhìn cô, không nói lời nào.
Thấy vậy, mẹ cô bé trả lời thay. Hoa này là để tặng ngài Thủ tướng. Đó là loài hoa rất kỳ lạ, hái lúc nửa đêm hương hoa sẽ thơm rất lâu. Tối hôm qua cô bé thức đến nửa đêm, hái hoa xong mới đi ngủ, hôm nay sáu giờ đã thức dậy sửa soạn rồi.
Vuốt ve đóa hoa trong lòng cô bé, Tô Thâm Tuyết mỉm cười nói, hôm qua Thủ tướng làm việc đến tận khuya, trên quãng đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470823/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.