Chương trước
Chương sau
Người này đã cười xong chưa hả? Còn nữa, anh cười cái gì chứ? Cô hỏi anh vì sao lại cười, anh không đáp, chỉ cười không ngớt.

“Anh cảm thấy em buồn cười lắm sao?” Cô lại hỏi.

“Tô Thâm Tuyết.”

Lần này thì cô còn không thèm giãy giụa, chỉ nhìn trân trân lên trần nhà.

“Mùa thu năm 2011, con trai lớn nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô đã cử hành hôn lễ long trọng tại thành phố Goose, thủ đô của Goran. Khách mời tham dự hôn lễ gồm 1406 người, số người trực tiếp chứng kiến buổi lễ lên đến 26352 người, bao gồm các nước Australia, Ấn Độ, Anh, Pháp, Ý và 51 quốc gia khác. Hơn 100 triệu người khác theo dõi buổi lễ qua truyền hình và Internet, Goran cũng nhờ hôn lễ này mà tạo được giá trị kinh tế lên đến 100.002.000 đô la Mỹ.” Anh lần lượt liệt kê ra một loạt thông tin.

Đúng như giới truyền thông đã nói, Thủ tướng Goran là một tên cuồng số liệu.

Chỉ là, rốt cuộc người đàn ông này đang say thật hay say giả đây?

Tựa như nghe được tiếng lòng của cô, Utah Tụng Hương nói: “Thâm Tuyết, anh không say.”

Nghe thấy thế, cô liền đưa ba ngón tay đến trước mặt anh: “Thế số mấy đây?”

“Đừng lắc tay.”

Còn nói không say, tay cô có nhúc nhích tí nào đâu chứ.

Một loạt số liệu mà Utah Tụng Hương vừa liệt kê ra càng khiến mí mắt Tô Thâm Tuyết nặng trịch. Kệ, thôi vậy, sức cô không đấu lại anh. Dù sao sofa cũng rất mềm mại, cô cứ ngủ tạm vài giờ ở đây chắc cũng không thành vấn đề. Còn anh muốn làm gì thì làm.

Trung khu thần kinh vừa tiếp nhận tin tức này, mắt cô đã tức thì khép lại, cơn buồn ngủ không ngừng ập đến từ bốn phương tám hướng.

“Thâm Tuyết.”

Phiền chết đi được, sao cứ gọi cô mãi thế? Nếu ngay từ đầu anh gọi cô là “Tô Thâm Tuyết” chứ không phải “Kim Jena”, có lẽ cô đã không thấy phiền đến thế. Quá đáng hơn cả là người thứ hai anh gọi cũng chẳng phải cô.

Nói gì đi nữa thì đây cũng là một chuyện vô cùng mất mặt.

Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục nhắm nghiền mắt lại.

“Tô Thâm Tuyết!”

Đây rõ ràng là giọng điệu mà ngài Thủ tướng thường dùng để ra lệnh cho cấp dưới.

Tô Thâm Tuyết thừa nhận, Vương miện Hoa hồng tượng trưng cho quyền lực tối thượng cũng không đủ sức phá tan nỗi ám ảnh đã hình thành trong suốt quá trình cô trưởng thành về Utah Tụng Hương.

Nói thẳng ra, con gái lớn nhà họ Tô vốn là một người rất biết thời thế, hơn nữa còn có tính nhẫn nại vô cùng bền bỉ.

Ngay từ rất sớm, cô đã biết, kết bạn với Utah Tụng Hương chính là món tiền cược có giá trị nhất trong đời mình.

Không những thế, cô còn hèn mọn đến không thể hèn mọn hơn.

Con gái lớn nhà họ Tô hèn mọn ở chỗ, có thể cô đã làm rất nhiều việc nhưng tuyệt nhiên sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.

Chẳng hạn như, trong túi cô lúc nào cũng có một chiếc ô cỡ lớn, giúp cô có thể chiếm được cơ hội đi cùng Utah Tụng Hương dưới những cơn mưa to bất chợt, trong khi cô nàng Vivian kia lúc nào cũng phải đợi quản gia mang ô đến cho mình.

Ngay cả mấy khoảnh khắc ấm áp thân tình, Tô Thâm Tuyết cũng có thể làm mọi lúc mọi nơi, làm đến độc nhất vô nhị. Chẳng hạn như, trong khi Utah Tụng Hương tụ tập với bạn bè ở khu A, cô sẽ đi dạo ở khu B cách chỗ anh một con đường. Cũng như lần đó, anh và mấy người bạn chạm trán một đám lưu manh mới đến thành phố. Hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cô chính là người đầu tiên trong số các bạn nữ của anh chạy đến, vừa giúp anh xử lý vết thương, vừa giúp anh ứng phó với việc lấy lời khai của cảnh sát.

Lại lấy một ví dụ khác, Utah Tụng Hương và Utah Tụng Khinh hiếm khi có thể hòa thuận với nhau, mà trong những lúc mâu thuẫn giữa hai cha con bùng nổ, cô luôn là người đầu tiên đến bên cạnh anh, bởi lúc nào cô cũng đang “đúng lúc” ở gần đó.

Utah Tụng Hương từng nói, con gái lớn nhà họ Tô là một cô gái thông minh. Anh biết rất rõ những chiêu trò của cô nhưng lại không phanh phui. Cô cũng biết những việc mình làm không thể qua khỏi mắt anh, nhưng cũng không hé môi nửa lời.

Cũng chính vì thế, lúc này đây, vị trí Phu nhân Thủ tướng mới thuộc về con gái lớn nhà họ Tô, chứ không phải “viên ngọc quý” của dòng họ Healther.

Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.

Có lẽ, phải rất lâu sau cô mới có thể vượt qua nỗi ám ảnh từ kiếp sống tay sai kia, hoặc thậm chí cả đời cũng không thể tránh thoát.

“Em đây, em đây.” Cô cố hé mắt ra.

“Không phải em muốn biết vì sao anh cười ư?”

Hiếm có dịp ngài Thủ tướng quan tâm đến câu hỏi của cô như thế đấy.

“Vậy ban nãy anh cười gì thế?”

Nụ cười khe khẽ trầm thấp hòa cùng hơi thở của anh phả vào bên tai cô: “Đêm thứ hai mươi mốt sau hôn lễ long trọng kia, tại số Một đường Jose, con gái lớn nhà họ Tô đã khiến con trai trưởng nhà Utah phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn. Anh thật sự rất nghi ngờ, không biết có phải vì ảo giác do men rượu gây ra hay không, mà đêm đó, anh chợt nhận ra, hóa ra vóc dáng Tô Thâm Tuyết quả thật không tồi. À không, phải nói là rất tuyệt mới đúng.”

Dù cô đã cố che giấu cảm xúc, nhưng hai má vẫn cứ bất giác nóng bừng cả lên.

“Ôm cơ thể ấy không tồi chút nào, vuốt ve cũng rất tuyệt, đôi mắt ấy nhìn anh, dáng vẻ muốn mắng người khác mà lại không thốt nên lời kia cũng xinh đẹp không kém. Khi ấy, trước mắt anh rõ ràng là Tô Thâm Tuyết, nhưng lại hoàn toàn khác biệt so với Tô Thâm Tuyết trong trí nhớ. Anh thử gọi một tiếng ‘Thâm Tuyết’ để thăm dò, lập tức nghe thấy giọng nói đáng yêu kia đáp lời mình. Đúng là giọng nói của Tô Thâm Tuyết rồi, nhưng sao cơ thể người trước mắt lại đầy mồ hôi thế này? Lúc bất động, trông người phụ nữ ấy lại càng giống Tô Thâm Tuyết đến vô cùng. Đôi mắt ấy hút hồn hơn bao giờ hết, vừa đen vừa sáng, tràn ngập nghi hoặc. Khi ấy, trong lòng anh biết rất rõ, nếu còn tiếp tục nhìn nữa chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng gió từ cửa sổ lại không ngừng tràn vào. Anh chợt nghĩ, Utah Tụng Hương, mình và cô ấy đã kết hôn, cô ấy hiện đã là vợ mình, mình muốn làm gì thì làm. Huống chi, vốn là do cô ấy chủ động sà vào lòng mình yêu thương nhung nhớ cơ mà. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lại càng càn rỡ. Mà thứ càn rỡ không chỉ có mỗi ánh mắt. Thân hình của người phụ nữ tên Thâm Tuyết này ôm không tồi, vuốt ve cũng rất ổn, mà đâu chỉ là không tồi, phải là vô cùng tuyệt vời mới phải. Cuối cùng, còn phải nhấn mạnh một điều rằng, tất cả đều là do con gái lớn nhà họ Tô động tay động chân với anh trước.”

Lúc này, gương mặt cô đã đỏ như quả cà chua. Mọi thứ từ trước đến nay dần trở nên sáng tỏ, câu chuyện “đánh mất tất cả” đã từng khiến cô ngây ngẩn suốt cả buổi sáng, nay lại quay về, vừa cay đắng vừa ngọt ngào.

“Do em chủ động thật à?” Cô lí nhí hỏi.

“Ừm.”

“Bởi vì em rất tuyệt sao?” Giọng cô lại càng nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

“Ừm.”

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mi lại lấp lánh ánh lệ.

Anh thật sự không nên nói mấy lời này với cô. Những lời này phát ra từ miệng Utah Tụng Hương thật sự quá nguy hiểm, khiến cô phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận hết được.

Thời gian cứ thế trôi qua một lúc thật lâu, đến mức trái tim cô như thắt lại.

“Thâm Tuyết.”

“Ừ?”

“Đừng rời khỏi anh.” Anh ghé vào tai cô, dịu dàng thủ thỉ.

“Em sẽ không rời khỏi anh đâu.” Cô cũng dịu dàng đáp lại.

Điên mất thôi, người đang say rượu là anh chứ có phải cô đâu chứ.

“Thâm Tuyết.”

“Ừ?”

“Nếu em vẫn luôn một mực ở bên cạnh anh, có lẽ anh cũng có thể giống như những người bình thường khác, khắc ghi hình bóng một người đến sông cạn đá mòn.” Anh nói với cô.

Giọng điệu của anh lúc này quả thật không khác gì một đứa trẻ con đang cố nhấn mạnh với cô giáo mình rằng, sau khi lớn lên, nó nhất định phải trở thành một Tổng thống.

Tính đến thời điểm hiện tại, vào thời khắc này đây, cậu con trai nhà Utah vẫn chưa thể khắc ghi hình bóng bất cứ ai đến thiên trường địa cửu.

Không có cũng tốt. Không có tức là không ai có thể chiếm được vị trí trong trái tim anh. Không phải Kim Jena, không phải Vivian, cũng không phải Tô Thâm Tuyết. Mà lúc này đây, người đang ở bên cạnh anh chính là cô. Có lẽ đúng như anh đã nói, một ngày nào đó, một Tô Thâm Tuyết từ trên xuống dưới đều rất tuyệt như cô sẽ có thể trở thành người duy nhất nán lại trong lòng anh.

Chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh, cho dù đến cuối cùng cô vẫn không thể xâm nhập vào trái tim trống rỗng ấy, cô cũng vẫn sẽ luôn kề vai sát cánh bên anh. Cô đã đồng ý với anh rồi, cô muốn trông chừng anh thật tốt, không để anh biến thành một Utah Tụng Khinh thứ hai.

Thế nhưng, ngộ nhỡ…

Ngộ nhỡ có một người khác có thể tiến vào trái tim anh thì sao đây?


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.