Người này đã cười xong chưa hả? Còn nữa, anh cười cái gì chứ? Cô hỏi anh vì sao lại cười, anh không đáp, chỉ cười không ngớt.
“Anh cảm thấy em buồn cười lắm sao?” Cô lại hỏi.
“Tô Thâm Tuyết.”
Lần này thì cô còn không thèm giãy giụa, chỉ nhìn trân trân lên trần nhà.
“Mùa thu năm 2011, con trai lớn nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô đã cử hành hôn lễ long trọng tại thành phố Goose, thủ đô của Goran. Khách mời tham dự hôn lễ gồm 1406 người, số người trực tiếp chứng kiến buổi lễ lên đến 26352 người, bao gồm các nước Australia, Ấn Độ, Anh, Pháp, Ý và 51 quốc gia khác. Hơn 100 triệu người khác theo dõi buổi lễ qua truyền hình và Internet, Goran cũng nhờ hôn lễ này mà tạo được giá trị kinh tế lên đến 100.002.000 đô la Mỹ.” Anh lần lượt liệt kê ra một loạt thông tin.
Đúng như giới truyền thông đã nói, Thủ tướng Goran là một tên cuồng số liệu.
Chỉ là, rốt cuộc người đàn ông này đang say thật hay say giả đây?
Tựa như nghe được tiếng lòng của cô, Utah Tụng Hương nói: “Thâm Tuyết, anh không say.”
Nghe thấy thế, cô liền đưa ba ngón tay đến trước mặt anh: “Thế số mấy đây?”
“Đừng lắc tay.”
Còn nói không say, tay cô có nhúc nhích tí nào đâu chứ.
Một loạt số liệu mà Utah Tụng Hương vừa liệt kê ra càng khiến mí mắt Tô Thâm Tuyết nặng trịch. Kệ, thôi vậy, sức cô không đấu lại anh. Dù sao sofa cũng rất mềm mại, cô cứ ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470819/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.