Chương trước
Chương sau
“Còn chưa đủ không khí sao?” Lại là cái giọng điệu nhẹ tênh hời hợt ấy. Trái ngược với giọng nói, vòng ôm đang kéo cô dường như siết chặt hơn, mạnh mẽ ép buộc.

“Bỏ tay ra.”

“Thâm Tuyết.” Giọng Utah Tụng Hương đã trở nên thiếu kiên nhẫn, “Vẫn còn một nhóm các vị khách lớn tuổi đang đợi anh trong nghị viện.”

Những vị khách lớn tuổi mà Utah Tụng Hương nhắc đến chính là đại diện hai gia tộc Healther và Julliard, còn có cả phe cánh của ba cô. Cuộc gặp này có danh nghĩa hết sức mỹ miều là “Tiệc mừng năm mới”, thực tế là phô diễn thế lực đối với vị chủ nhân của số Một đường Jose, cũng là sân khấu cho những người có máu mặt mới nổi thể hiện.

Quả thật rất mệt mỏi khi phải đối mặt với một nhóm các vị chính khách có hơn mười năm kinh nghiệm trên trường chính trị, lão luyện đủ mánh lới cần có để lăn lộn trong giới, đặc biệt là trong quãng thời gian này. Thêm một ngày anh cố gắng không ngừng, là thêm được một ngày bình yên, cô nên thấu hiểu điều này.

Nhưng anh phải biết rằng, tên đáng ghét nhà anh đã trả lời sai bét tất cả các câu hỏi rồi.

Nếu biết sớm anh thể hiện tệ như vậy, cô cũng đã cố ý trả lời sai rồi. Cô cố gắng trả lời đúng hết, là vì không muốn anh bị mất mặt trước nhân viên cấp dưới.

Lẽ ra cô không nên thông cảm xót thương gì cho anh hết, lúc này lại càng không.

“Đó là việc của anh.” Tô Thâm Tuyết lạnh lùng đáp trả.

“Tô Thâm Tuyết!” Giọng nói chất chứa sự nôn nóng.

“Trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi”, mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, “Nước sông không phạm nước giếng.”

Đúng vậy, đó là điều khoản trong thỏa thuận hôn nhân giữa họ. Số Một đường Jose và Cung điện Jose là hai thể chế độc lập, nói đúng hơn là hai gia đình khác nhau. Anh không thể xen vào chuyện nhà cô, cô cũng không có cách nào tham gia vào chuyện nhà anh.

Thật sự là nước sông không phạm nước giếng chứ?

Không, không đâu, anh đã can dự quá nhiều vào chuyện của cô, mà lần nào cũng mang cái vẻ đường đường chính chính đáng ghét ấy.

Utah Tụng Hương buông tay cô ra, lãnh đạm hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên, anh đi giải quyết tốt chuyện của anh đi, em về nhà của em.” Ngữ điệu của cô cũng chẳng mặn mà thiết tha hơn là mấy.

Lời nói vừa thốt ra, bàn tay của Utah Tụng Hương đã lập tức đặt lên trán cô.

“Làm gì vậy?” Cô đưa tay lên gạt bàn tay anh ra lơ lửng giữa không trung.

“Em thấy trong người không khỏe à?”

Đúng là một kẻ kiêu ngạo luôn cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ.

Đáng ghét là, cái đồ kiêu ngạo này lại có lợi thế rất lớn về chiều cao.

Đối diện với Utah Tụng Hương cao lớn hơn mình hẳn một cái đầu, Tô Thâm Tuyết nhón chân lên, gằn từng chữ: “Không, em bây giờ khỏe tới mức chạy việt dã năm cây số cũng là chuyện nhỏ.”

Một giây sau, bàn tay đang gạt tay đối phương của cô liền bị tóm ngược trở lại.

Tô Thâm Tuyết loạng choạng, bị Utah Tụng Hương kéo về phía xe của anh. Sức cô không chống đỡ nổi lực kéo của anh, chỉ có thể trông chờ vào các vệ sĩ. Tuy nhiên, những nhân viên an ninh cấp cao với mức lương ngất ngưởng đã thề sẽ mãi mãi trung thành với Nữ hoàng lại đứng yên không nhúc nhích. Không trông đợi được gì ở Christie rồi, vậy mà ngay cả Hà Tinh Tinh cũng thờ ơ không cảm xúc.

Chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

“Mau bỏ ra, bỏ tay em ra!” Bàn tay cô quơ loạn xạ trong không khí cố gắng tìm một điểm tựa.

Utah Tụng Hương không thèm quay đầu, đôi chân dài của anh cứ tiến thẳng về phía trước, bước đi thoăn thoắt.

Bên này, tài xế của Utah Tụng Hương đã mở sẵn cửa xe.

Lúc này, bãi đỗ xe rất yên tĩnh, dù chỉ một tiếng động nhỏ vang lên cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Nếu bây giờ cô lôi chuyện anh đạt không điểm trong bài trắc nghiệm ra dằn vặt trước cấp dưới của anh thì sẽ khiến anh nổi điên lên một trận cho xem. Dù sao cô cũng chịu đựng đủ rồi, thể diện cũng mất rồi, vậy còn gì mất mặt nữa thì mất luôn đi.

“Mang đồ của em về đường Jose rồi.”

“Utah...”

Hai tiếng nói gần như đồng thời cất lên một lúc, một trước một sau.

“Mang đồ của em về đường Jose rồi.” Câu nói của Utah Tụng Hương lọt vào tai cô một cách rõ ràng rành rọt, nhưng trong đầu cô không hề nghĩ ra được điều gì.

“Hả?” Cô vô thức thốt lên.

“Anh mang một thứ rất hay từ London về.” Utah Tụng Hương giải thích.

Đầu óc cô phút chốc trống rỗng vì câu trả lời của Utah Tụng Hương. Khi Tô Thâm Tuyết định thần trở lại, cô đã ngồi yên vị trong xe của anh, tay cô vẫn nằm trong tay anh.

Cô giáo ơi, thật ra, cuộc sống vẫn còn chút thú vị. Ví dụ, ví dụ như bộ tem lưu niệm của sân vân động Old Trafford rất khó mua được mang về từ London vậy.

Cô đã lên mạng tra thử, trông thế nào nhỉ, cũng khá dễ thương.

“Em muốn anh mua gì cho em không?” Đây là câu hỏi của anh cách đây nửa tháng. Đó cũng là lần đầu tiên anh nói với cô những lời như vậy.

Cô giáo ơi, anh ấy đã tìm mua được bộ tem lưu niệm Old Trafford ở London sao? Mua được rồi còn mang tới đưa tận tay cô? Nếu như đúng là như vậy... cô có thể bỏ qua chuyện anh đã trả lời sai hết cả sáu câu hỏi.

Tô Thâm Tuyết cúi đầu.

Bên tai cô vang lên câu hỏi “Tại sao?” Dường như đuôi tóc cô bị giật nhẹ. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã chạm ngay vào ánh mắt Utah Tụng Hương.

Lúc này, đoàn xe đã tiến vào bãi đậu xe.

Utah Tụng Hương chăm chú nhìn cô, khẽ hỏi: “Tại sao lại muốn về cung điện?”

Đây là chiếc xe trang bị mười lớp chống đạn, được sản xuất tại Đức. Lớp phân cách giữa tài xế và người ngồi ghế sau tương đương với năm con phố. Nếu lúc này cô nói ra nguyên nhân khiến mình không muốn tới số Một đường Jose, chắc có lẽ cô mới là người phải xấu hổ. Chẳng thà không nói.

Tô Thâm Tuyết quay mặt đi, hướng mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa kính xe.

“Có phải... vì bài kiểm tra không?” Thật hiếm khi thấy giọng nói của Utah Tụng Hương có chút xíu chân thành như vậy.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.