Nữ chủ nhân Cung điện Jose đang ngồi trên bồn rửa tay. Dường như cô nổi hứng, bắt chước những cô gái lả lơi phong tình trên màn ảnh, dẩu môi về phía Hà Tinh Tinh, khẽ hé môi.
Mùi nicotin cay nồng sộc lên.
Nhưng, làn khói cay xè không làm người đối diện bị nghẹn, mà ngược lại, lại khiến chính cô bị sặc.
Lại một tràng ho sặc sụa kéo dài.
Trong khoảnh khắc này, Hà Tinh Tinh cảm thấy người phụ nữ đang ho liên hồi kia không khác gì mấy cô em gái mới lớn nhà người ta vậy.
Những cô em mới lớn này vì gặp chuyện buồn mới lén lấy thuốc của bố ra hút thử, tưởng rằng cũng như uống nước mà thôi, chẳng ngờ đây lại là nước pha thêm cồn, đúng lúc đang ho sù sụ thì bị người lớn trong nhà bắt gặp, vừa giật mình vừa nuối tiếc.
Ánh mắt Hà Tinh Tinh tập trung vào điếu thuốc cháy dở đang bị kẹp giữa ngón tay của Nữ hoàng. Với tư cách là thư ký riêng của Nữ hoàng, nhiệm vụ đầu tiên của cô là giúp Nữ hoàng xử lý sắp xếp những công việc thường ngày, tiếp sau đó là đến việc giữ gìn hình tượng cho Nữ hoàng.
Lúc này, cô cần thực hiện nhiệm vụ thứ hai, giật lấy điếu thuốc trên tay Nữ hoàng, và thông báo cho người biết Thủ tướng đang đợi người dưới bãi đỗ xe.
Nhưng, Hà Tinh Tinh lại không hề làm vậy.
Cô cúi xuống nhặt đôi giày cao gót lên, đặt ngay ngắn dưới chân Nữ hoàng, rồi quay lưng lại.
Một giọng nói bình thản cất lên từ sau lưng cô: “Thuốc lá này tôi lấy từ trong túi áo của người dẫn chương trình tên là Mike kia. Lúc đó ông ta để áo khoác ngay cạnh tay trái tôi, máy quay đang chĩa về phía tôi, còn ông ta đang mải trò chuyện với cô ca sĩ mới lên sân khấu. Tôi đưa tay thò vào túi áo khoác của ông ta, lấy đồ từ túi áo của ông ta không khác gì lấy đồ từ túi áo của mình. Đây là lần đầu tiên tôi làm như vậy, kỳ lạ là tôi chẳng hề thấy sợ hãi chút nào.
Cô nói xong liền phá lên cười. Tiếng cười của cô chẳng có chút gì vui vẻ.
Cười xong, cô lại nói tiếp: “Mẹ tôi phải vào trại giáo dưỡng vì tội trộm cắp. Xem ra, tính tắt mắt này còn có thể di truyền. Tôi là một con người như vậy, lại đang là Nữ hoàng Goran, nực cười lắm phải không?
Hà Tinh Tinh vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Lại một tràng ho nổi lên, lần này có vẻ dữ dội hơn trước. Hà Tinh Tinh đành quay người lại, Nữ hoàng bị sặc khói rồi.
Còn nữa, ngón tay kẹp thuốc cũng sai rồi.
Nữ hoàng tôn quý của tôi ơi, thuốc đâu có giống bút ký đâu.
Hà Tinh Tinh rút điếu thuốc đang kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ của Nữ hoàng ra.
Sau đó cô đặt lại điếu thuốc dở vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của Nữ hoàng, giúp Nữ hoàng điều chỉnh các ngón tay, cuối cùng, còn hướng dẫn cô cách đặt tay khi hút thuốc, lòng bàn tay hướng vào trong, mu bàn tay hướng ra ngoài, cố định quanh khóe miệng.
Nữ hoàng tôn quý của tôi ơi, cầm thuốc như vậy mới đúng.
Tiếp đó, cô nhỏ nhẹ hướng dẫn: “Cứ xem nó đây là sữa, rít từng hơi từng hơi nhỏ thì sẽ không bị sặc.”
Chẳng biết là cô em gái này nhà ai mà tính cách thật nổi loạn, chẳng nói được lời nào ngọt ngào dễ nghe, lại còn vứt luôn điếu thuốc vào thùng rác, cũng không thèm đi giày, mở cửa phòng vệ sinh rồi đi thẳng một mạch, không thèm ngoái đầu lại.
Hà Tinh Tinh nhặt đôi giày cao gót lên đuổi theo. Vừa ra tới cửa, cô liền đối mặt với cặp mắt tràn ngập giận dữ phẫn nộ.
Đôi mắt căm phẫn ấy dán chặt vào mặt cô: “Tôi không cần chị thương hại, tôi không hề quan tâm đến việc anh ta trả lời sai cả sáu câu hỏi trong bài kiểm tra. Dù anh ta có trả lời sai cả trăm câu, tôi cũng chẳng thèm quan tâm.”
Hà Tinh Tinh quỳ xuống theo đúng lễ nghi, đặt đôi giày xuống dưới chân Nữ hoàng: “Nữ hoàng bệ hạ, xin người hãy đi giày vào.”
“Sự thương hại của cô rất nực cười. Tôi nói rồi, tôi chẳng thèm quan tâm chút nào hết.”
“Xin người hãy mang giày vào đi.”
“Tôi không mang!” Giọng nói đanh sắc vang vọng khắp hành lang.
Giọng nói ấy đã thu hút vài bóng người đang đi lại quanh khu vực nhà vệ sinh.
Một tiếng thở dài vang trên đầu Hà Tinh Tinh.
Đôi giày cao gót đã được ngoan ngoãn lồng vào chân Nữ hoàng.
Cô đi giày vào, vài nhân viên của Đài truyền hình vội vã chạy tới. Nhìn thấy họ, mấy nhân viên nọ lập tức thì đứng né sang một bên: “Xin chào Nữ hoàng bệ hạ!”
“Xin chào!” Tô Thâm Tuyết vững vàng đặt gót chân trên mặt đất, tư thế chào hỏi thân thiện và nồng ấm như thường ngày.
Ra khỏi đoạn hành lang đó, Tô Thâm Tuyết như tự độc thoại với chính mình: “Thấy chưa, Tô Thâm Tuyết đúng là đồ nhát gan, xưa nay vẫn vậy.”
Tô Thâm Tuyết xưa nay vẫn là một kẻ nhát gan.
Nếu không quá hèn nhát, cô đã có thể thoải mái để chân trần trước mặt mấy nhân viên kia khi họ hành lễ “Xin chào Nữ hoàng bệ hạ.” Nếu không quá hèn nhát, cô nên tìm cho mình một lối ra khác rồi ra về, để Utah Tụng Hương nếm trải cảm giác chờ đợi người khác có mùi vị như thế nào.
Khốn kiếp, tại sao có sáu câu hỏi mà đều làm sai hết vậy chứ?
Cô đã từng nói với anh, cô thích mùa Thu.
Năm mười ba tuổi, ngắm nhìn những chiếc lá khô rơi xào xạc, cô đã nói với anh: “Tụng Hương, em thích mùa Thu.” Năm mười lăm tuổi, cô nhặt chiếc lá rơi vương trên áo anh rồi kẹp vào cuốn sách của mình, lại nói: “Tụng Hương, em thích mùa Thu.” Năm mười sáu tuổi, gió thu trong lành, cô đuổi theo giẫm lên chiếc bóng của anh, lại khẽ khàng chia sẻ: “Tụng Hương, em thích mùa Thu.”
Đã nói đến tận ba lần mà anh không hề nhớ. Lúc đó cô cũng không hề nghĩ rằng, chỉ vì anh không nhớ câu nói thích mùa Thu của cô mà khiến lòng cô oán giận đến thế.
Không hề nhớ, chẳng phải như vậy mới đúng là Utah Tụng Hương sao.
Mặc dù đã nghĩ như vậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô vẫn thò tay vào túi áo của người dẫn chương trình để lấy bao thuốc.
Trong nhà vệ sinh, câu nói “Tôi chẳng thèm quan tâm chút nào hết” lại vang vọng trong tâm trí Tô Thâm Tuyết, nghe vô cùng nhạt nhẽo và trống rỗng.
Đúng vậy, cô không để tâm, cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Chỉ là, tốc độ bước về phía bãi xe càng lúc càng chậm, càng lúc càng mơ hồ, nhưng hình bóng thấp thoáng in trên cửa sổ xe lại càng lúc càng rõ.
Anh và cô đã không gặp nhau hai mươi lăm ngày rồi.
Chắc chắn chín mươi phần trăm người dân Goran đều biết chiếc xe cổ điển màu hồng có logo vương miện đang đậu phía sau xe của Thủ tướng kia là xe riêng của Nữ hoàng. Đó là món quà mà Hoàng gia Thụy Điển tặng cho cô.
Cách đó không xa là xe hành chính và xe an ninh của Thủ tướng Chính phủ. Ngoài vài nhân viên đặc vụ ra, còn có Lý Khánh Châu và Kim Jena.
Sau vài giây do dự, Tô Thâm Tuyết tiến về phía xe của mình.
Giữa tiếng động cơ xe, tiếng gọi “Thâm Tuyết” vang lên vừa đủ nghe.
Tô Thâm Tuyết cúi gằm xuống, rảo bước nhanh hơn.
Một bóng hình đứng chắn ngang trước mặt Tô Thâm Tuyết.
Cô phớt lờ, muốn bước tiếp, một bàn tay dang ngang lại lần nữa chặn cô lại. Chân cô nhất thời mất thăng bằng, nghiêng ngả rồi lập tức ngã vào một vòng tay.
“Tô Thâm Tuyết, em đi nhầm hướng rồi.” Giọng nói vang lên bên tai cô vừa có sự chín chắn của một người đàn ông từng trải, vừa có sự trẻ trung nghịch ngợm như một chàng thanh niên anh tuấn.
Cùng lúc đó, Tô Thâm Tuyết được kéo về phía xe của Thủ tướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]