Chiều qua, đầu bếp Cung điện Jose đều biết Nữ hoàng nổi hứng muốn thách thức khả năng nấu ăn, vốn là một trong những chướng ngại khó nhằn của cô. Mấy thị vệ kiến tập đều thầm nhận định Nữ hoàng xuống bếp vì Thủ tướng, nhưng chẳng may bị cô nghe thấy.
“Không phải, tuyệt đối không có chuyện đó.” Cô khẳng định với họ.
Cô còn nghiêm túc giải thích rằng, chiều hôm đó cô không có việc gì làm, còn nhấn mạnh đây là món ăn mà một em bé ở trại trẻ mồ côi đã dạy cô, nếu cô không thử thì sẽ có lỗi với em bé đó. Vì vậy mới có món trứng chưng hình thù quái dị kia.
Thủ tướng không xuất hiện tại bữa tối, cũng không gọi điện giải thích nguyên nhân.
Hôm sau, cũng chính là sáng nay, Tô Thâm Tuyết thấy Utah Tụng Hương xuất hiện trong bản tin về Diễn đàn Thanh niên Quốc tế thuộc Liên Hiệp Quốc. Thủ tướng Goran trẻ tuổi có bài diễn thuyết xuất sắc dài mười một phút tại Hội nghị Thanh niên Triển vọng Quốc tế. Bài diễn thuyết mười một phút ấy sẽ được Liên Hiệp Quốc lưu lại.
Là một người dân Goran kiêm Phu nhân Thủ tướng, cô nên cảm thấy hãnh diện vì điều này. Đúng vậy, cô phải cảm thấy tự hào vì anh.
“Em hiểu, em biết mà.” Cô nói bình thản, tiếp lời, “Nếu không có chuyện gì, em cúp máy đây.”
“Thâm Tuyết.”
“Em đang nghe.”
Lại chìm vào im lặng.
“Nếu vì chuyện chương trình thì em đừng lo, cậu Lí đã nói chuyện với ekip, hơn nữa…” Qua sóng điện thoại, anh hạ giọng nói, nghe dịu dàng đến lạ, “Anh ở trường quay ngay cạnh em.”
“Midnight Connect” phỏng vấn riêng từng khách mời để đo lường sự thấu hiểu giữa hai người. Bình thường khách mời của chương trình đều là bạn thân, người thân, cộng sự, vợ chồng, người yêu.
Giọng nói bên kia bỗng trở nên dịu dàng à? Âm thanh dịu dàng ấy như có thể lây lan, Tô Thâm Tuyết hạ giọng trả lời, “Em không lo lắng.”
“Ừ.”
Lại im lặng. Sự im lặng này dường như không giống lúc trước. Cô không cúp máy, anh cũng vậy.
Xe chạy trên đường Jose, hai bên đường đều là các Trung tâm Thương mại san sát nhau. Ngoài Trung tâm Thương mại tụ tập đông đảo người dân đang ăn mừng năm mới. Xa hơn một chút là nhà hàng, quán bar, nam thanh nữ tú ăn mặc thời trang trêu chọc đùa vui, vài khách du lịch nước ngoài đi trên đường, một người trong đó còn mặc áo phông in chân dung cô. Ông ta quá mập, mặt cô bị kéo sang ngang. Phải biết rằng, mặt quả táo là một trong những kiểu mặt không ăn ảnh, thế này…
Câu “Xấu chết đi được!” buột khỏi miệng cô.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Cô vội đáp lại.
Anh không lên tiếng, cô cũng vậy. Bình thường, những lúc thế này cô sẽ chủ động nói cúp máy. Câu “Anh bận nhiều việc” trong miệng Thủ tướng Goran đúng là thật hơn cả vàng.
Lần này, cô không nói “Em cúp máy đây nữa”, đầu dây bên kia cũng không nói một câu ám chỉ gì cả, hai người cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy.
Christie và Hà Tinh Tinh một người ngồi ở ghế lái phụ, một người ngồi cạnh cô đều làm ra vẻ không để ý đến cô. Xe đã đến gần Đài truyền hình. Utah Tụng Hương chỉ cần bước xuống tháp Nile là đến được Đài truyền hình, lúc này chắc hẳn đã có mặt ở đó rồi. Phỏng đoán qua âm thanh, chắc anh đang ở một mình.
Anh vẫn chưa giải thích với cô nguyên nhân vắng mặt bữa tối. Hơn nữa, tối qua, cô đã gọi điện cho anh.
Người nghe máy là Kim Jena. Cô gọi vào số cá nhân của anh, thời gian gọi điện đang là ban đêm ở New York.
Tô Thâm Tuyết bình thản nói: “Tối qua em gọi cho anh.”
“Anh biết.”
Anh biết sao? Có nghĩa là tối qua Kim Jena đã làm theo lời cô, chuyển lời cho ngài Thủ tướng rằng cô đã gọi điện cho anh.
Nếu Tô Thâm Tuyết nhớ không nhầm, cô còn nhờ Kim Jena nhắn lại, “Nhắn Thủ tướng gọi lại cho tôi.” Nhưng cô không đợi được điện thoại của Utah Tụng Hương.
“Khi đó anh ở phòng chờ lên máy bay. Lúc anh định gọi cho em thì đã đến thời gian lên máy bay rồi.” Utah Tụng Hương trả lời một câu như vậy.
Xem ra, Kim Jena không hề có động thái cố tình giấu giếm, là cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Tuy rằng, tối qua mấy nhân viên kiến tập ở Cung điện Jose làm ra vẻ “Tôi thật sự không thấy gì” trước cảnh Nữ hoàng một mình đối mặt với đủ loại món ăn ngon, nhưng có thể bảo đảm họ không thầm cười nhạo chủ nhân của Cung điện Jose không?
Còn chưa kể, cô cũng là Nữ hoàng.
Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nói: “Ngài Thủ tướng, sau này nếu có việc đột xuất, vui lòng gọi điện đến Cung điện Jose báo một tiếng rằng vì việc công nên không thể ăn tối với Nữ hoàng, đồng thời là Phu nhân Thủ tướng.”
“Bữa tối?” Giọng Utah Tụng Hương thoáng sửng sốt, nhưng anh lập tức ứng phó, “Là lỗi của anh, những chuyện này đều do cậu Lý chịu trách nhiệm, nhẽ ra anh nên nhắc nhở cậu ta, hoặc gọi về Cung điện Jose.”
Cậu Lý Utah Tụng Hương nhắc đến tên là Lý Khánh Châu, thư ký công vụ của Utah Tụng Hương.
“Cậu ta sắp gặp họa rồi, Phu nhân Thủ tướng ạ. Em muốn trừ lương cậu ta hay giảm ngày nghỉ của cậu ta đây?” Giọng tỉnh bơ của anh vang lên trong điện thoại.
Đây là giọng điệu Tô Thâm Tuyết căm hận nhất, nhưng nó đã xuyên suốt những năm tháng cô và anh quen biết nhau, từ thuở ấu thơ, cho đến thời niên thiếu, rồi cho đến giờ khắc này, khi cô đã trở thành vợ anh.
Có thể nói anh không tôn trọng cô không? Không, không hề, không hẳn là vậy.
Anh nhún nhường trước cô, dỗ dành vì hàng mày nhíu chặt của cô, phạm sai lầm sẽ nói xin lỗi, cũng chưa bao giờ quên quà sinh nhật của cô.
Hai mươi tuổi, Tô Thâm Tuyết đã biết về lý thuyết phân tầng sắc tộc theo màu da của người phương Tây: Người da trắng luôn hùng hổ hăm dọa người da đen, nhưng lại vui vẻ hòa nhã với người da vàng.
Trước hiện tượng này, một nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng, sở dĩ người da trắng vui vẻ hòa nhã với người da vàng không phải vì họ có cảm tình với người da vàng, mà họ cho rằng người da vàng không có sức uy hiếp đối với họ. Bởi vậy, người da trắng không coi người da vàng ra gì, nên khi đối mặt với người da vàng, họ luôn nhẹ nhàng lịch thiệp. So sánh với hành động hăm dọa dữ tợn của họ đối với người da đen, đây chính là sự coi thường từ tận đáy lòng đối với người da vàng.
Hôm ấy, Tô Thâm Tuyết đã hiểu, Utah Tụng Hương không hẳn là coi thường cô, nhưng sự thờ ơ nơi đáy lòng anh dành cho cô con gái lớn nhà họ Tô chưa bao giờ dừng lại kể từ ngày họ quen nhau.
“Thâm Tuyết?”
“Ừ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tối nay trước khi ngủ, xem ra anh phải đọc thầm mười lần 'Nếu lần sau không dùng bữa tối với Thâm Tuyết, nhất định phải báo trước' mới được.” Utah Tụng Hương nói.
Lời lẽ từ miệng anh cất lên vẫn luôn rất bùi tai, ngọt đến nỗi suýt nữa cô đã tin là thật.
Anh có thể nói, trước khi đi ngủ anh sẽ đọc thầm “Nếu lần sau không dùng bữa tối với Thâm Tuyết, nhất định phải báo trước”, nhưng cũng chỉ dừng ở nói suông mà thôi. Anh không hề áy náy vì lỡ hẹn một bữa tối, rồi thử thấu hiểu cảm xúc của người cô độc ngồi bên bàn ăn kia.
“Nữ hoàng bệ hạ, như vậy có được không?” Anh hỏi.
Tô Thâm Tuyết hờ hững nói “Lát gặp.” rồi cúp máy.
Mười hai giờ hai mươi bảy phút, đoàn người đến Đài truyền hình.
Hai vị khách hôm nay làm Đài truyền hình như sắp lâm trận. Trên đường từ bãi đỗ xe đến trường quay, cứ cách ba mét lại có một nhân viên an ninh canh gác.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu đi theo sau mấy sếp lớn ở Đài truyền hình. Người đi trước cô là Giám đốc Đài truyền hình, ông ta đang khẽ nói với Christie rằng Thủ tướng đã đến trước họ mười phút, cũng nói trong một tiếng vừa qua, ông đã nhắc nhở ekip “Midnight Connect” không dưới ba lần, bảo đảm Nữ hoàng và ngài Thủ tướng có thể coi buổi phỏng vấn này như là một buổi tán gẫu với bạn bè trong một bữa trà chiều ở vườn hoa sau nhà.
Sảnh nhân viên của Đài truyền hình vắng tanh, chỉ có hai nhân viên trực thang máy. Họ bước vào chiếc thang máy bên trái.
Vách thang máy được dựng bằng kính cường lực. Qua vách thang máy, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một thang máy khác bao kín người.
Mười lăm ngày có dài không? Nói dài cũng không dài, mà ngắn cũng không ngắn. Đối với một cặp vợ chồng yêu thương nhau sâu sắc, mỗi một tiếng trong mười lăm ngày này cũng bị kéo dài đến vô tận. Còn đối với một cặp đôi đến với nhau vì lợi ích, chỉ là hai tuần lẻ một ngày mà thôi.
Chỉ là hai tuần lẻ một ngày thôi sao? Ánh mắt Tô Thâm Tuyết rơi lên hình bóng ở thang máy bên kia.
Cô và anh cách một trường quay, có mấy người ngăn giữa anh và cô. Anh đứng đưa lưng về phía cô, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt ấy. Đi từ nơi này đến nơi khác, từ quốc gia này đến quốc gia khác, sự mệt mỏi vì di chuyển, vì công việc bận rộn, liệu có để lại nét uể oải trên gương mặt anh không?
Một âm thanh vang lên bên tai cô: “Nữ hoàng bệ hạ, nửa tiếng nữa cô có thể được gặp ngài Thủ tướng rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]