“Tô Thâm Tuyết, bây giờ đã là thế kỷ XXI rồi, vương miện Nữ hoàng tuyệt đẹp có tiếp tục được đội trên đầu em hay không phụ thuộc vào mức độ yêu thích của mọi người dành cho nó.” Đây là lời Utah Tụng Hương nói với cô vào ngày lên ngôi.
Utah Tụng Hương nói đúng, giờ là thế kỷ XXI, thế kỷ của sự giải trí và hưởng thụ.
Tay trái cô cầm bó hoa, tay phải nhấc nhẹ làn váy. Còn nửa bước chân thôi, cô sẽ bước đến ban công Nữ hoàng.
Gió đêm cùng với tiếng vỗ tay ùa đến. Tô Thâm Tuyết nở nụ cười chân thành vô tư lự, bàn tay cầm bó hoa nâng lên, từ tốn hướng về phía hai bên quảng trường.
“Thâm Tuyết!”, “Thâm Tuyết!” Hàng trăm nghìn người hô vang.
Lúc bàn tay cầm bó hoa của cô đưa xuống, quảng trường im lặng như tờ.
Cô dõi mắt về quảng trường, nhìn bao quát với tư thái “Được rồi, tôi đã nhìn thấy bạn”, “Đúng vậy, tôi đang nhìn bạn đấy“. Ba mươi giây sau, cô lùi lại một bước, cúi người bốn mươi lăm độ hôn bó hoa trên tay.
Đó là hoa gạo - quốc hoa của Goran, còn được gọi là hoa mộc miên, hoa nở chói lọi thành từng rặng đỏ, là lễ vật người da đỏ Bắc Mỹ biếu tặng Goran, tượng trưng cho tinh thần không ngừng phát triển.
Đôi môi cô dán lên cánh hoa mềm mại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cô thong thả đứng thẳng người, hướng mắt nhìn về đám đông, lên tiếng: “Tôi rất muốn hôn lên má mỗi người, nhưng đó là một công trình vĩ đại. Christie nói, có gần một trăm nghìn người đến đây, hôn một trăm nghìn người mất bao nhiêu thời gian? Ba ngày chăng?”
Tiếng cười thân thiện vang lên từ đám đông.
Cô cũng nở nụ cười, màn hình khổng lồ trên quảng trường ghi lại nụ cười của Tô Thâm Tuyết vào khoảnh khắc ấy, giống như những cô gái trẻ cũng đang có mặt ở đây.
Khóe môi cô khẽ mỉm cười, đôi mắt chậm rãi lướt qua đường Jose rồi dừng lại ở tòa nhà cao tầng vươn thẳng lên bầu trời như một tia sét. Với độ cao bốn trăm mét, tòa nhà này vượt lên hẳn những tòa nhà cao tầng khác. Đây là tòa nhà đặc trưng cho Goran, cũng là tháp Nile - công trình kiến trúc đặc trưng của châu Đại Dương.
Cùng với hoạt động chúc mừng năm mới thường niên trên ban công của Nữ hoàng, hằng năm, Thủ tướng Goran cũng sẽ lên tháp Nile đọc thư gửi dân Goran.
Bây giờ, Thủ tướng của Goran, cũng là chồng cô, đang ở trên tháp Nile.
Ban công Nữ hoàng và tháp Nile ngăn cách bởi đường Jose.
Ánh mắt cô trở lại quảng trường, cô cười nói: “Dù tôi rất sẵn lòng dành ba ngày để hôn một trăm nghìn khuôn mặt, nhưng e rằng Thủ tướng sẽ đưa ra ý kiến phản đối. Là một người chồng, chắc hẳn anh ấy sẽ để ý chuyện trong số một trăm người, nhất định có không ít chàng thanh niên chưa vợ.”
Tiếng cười lại rộ lên, lớn hơn ban nãy.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu nhìn bó hoa trên tay, nói tiếp: “Bởi vậy, tôi hôn bó mộc miên này để thể hiện sự cảm kích và lời chúc phúc dành cho mỗi người.”
Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng cười, từng khuôn mặt tràn ngập nhiệt huyết chăm chú nhìn về phía Nữ hoàng của nước mình.
Những khuôn mặt ấy vui vẻ không? Có chứ, họ rất vui, vì hành động của Nữ hoàng đã làm họ vui vẻ.
Bạn cho rằng đó là hành động ngẫu hứng của Nữ hoàng ư? Đương nhiên không phải.
Mọi việc diễn ra trên ban công Nữ hoàng đều đến từ Ban cố vấn của cung điện Jose. Trừ việc hít thở, tất cả những gì diễn ra trong đêm nay đều không thuộc về Tô Thâm Tuyết, từ ngôn từ đến cử chỉ đều phải chuẩn từng giây từng phút. Kiểu tóc, trang phục và trang sức cũng do nhóm quản lý hình ảnh trong Ban cố vấn chịu trách nhiệm.
Tin rằng vào giờ khắc này, Utah Tụng Hương cũng đang đứng ở một nơi khác và thực hiện những hành động không hề ngẫu hứng. Nhưng so với cô, anh thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Nếu nói cô là biểu tượng của Thế vận hội Olympic, anh sẽ là người cầm cờ của Thế vận hội, đi đầu dẫn dắt tất cả.
Trong tiếng hô “Thâm Tuyết!”, “Thâm Tuyết!” vang dội, cửa ban công Nữ hoàng chầm chậm đóng lại.
Cô hoàn thành bài diễn văn năm mới, tương tác với người dân trong năm phút đồng hồ rất thành công.
Tô Thâm Tuyết buông tay, lòng bàn tay vẫn khô ráo. Năm đầu tiên trở thành Nữ hoàng Goran, mỗi lần xuất hiện tại các sự kiện cộng đồng lớn, lòng bàn tay cô đều mướt mát mồ hôi.
Ngoài cánh cửa, cả trăm nghìn người đang hát quốc ca Goran, còn người bên trong lại vô cùng tất bật.
Hà Tinh Tinh đang thay giày cho Tô Thâm Tuyết, Christie thì nghe điện thoại, hai thị vệ vội vã đặt Vương miện Hoa hồng vào két sắt. Một thị vệ cởi găng tay cho cô, nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại mái tóc cho cô.
Họ cần đến Đài truyền hình trước mười hai giờ rưỡi, tham gia chương trình “Midnight Connect“.
“Midnight Connect” là chương trình truyền hình chủ chốt được yêu thích nhất Goran mấy năm nay.
Đầu năm, một cậu nhóc Goran đăng bài lên mạng kêu gọi Nữ hoàng và Thủ tướng cùng tham gia “Midnight Connect.” Tháng Mười một, bài đăng đó đã được hơn một trăm nghìn cư dân mạng ủng hộ.
Sau khi bàn bạc, bộ phận Quan hệ Công chúng của Thủ tướng và Nữ hoàng đồng ý nhận lời tham gia.
“Midnight Connect” là chương trình hỏi đáp, nhưng tính chất thiên về giải trí. Chương trình này không có kịch bản, tự nhận là ngẫu hứng. Phong cách thâm thúy của người dẫn chương trình thường mang đến phiền toái cho khách mời.
Nghe nói, người của hai bên nhận được câu trả lời chắc chắn từ Utah Tụng Hương rồi mới gọi điện cho ekip của chương trình. Tô Thâm Tuyết không hiểu tại sao Utah Tụng Hương lại đồng ý tham gia chương trình này.
Trước kia, họ chưa từng tham gia những chương trình kiểu này.
May mà Christie nói rằng, ekip chương trình đã bảo đảm Nữ hoàng và Thủ tướng chỉ cần xuất hiện mười phút là được.
Quảng trường Trung tâm cách Đài truyền hình chừng mười phút chạy xe.
Trên đường đến Đài truyền hình, điện thoại trên tay Hà Tinh Tinh không ngừng đổ chuông. Điện thoại đó là của cô, người gọi điện cho cô là nhà họ Tô, ông cụ Tô, ông Tô, bà Tô, Tô Jenny, Tô Nhiễm, Tô Huyên…
Họ đều tự nhận là người nhà của cô. Ông nội, ba, mẹ, em gái, em ruột, em họ… Từ khi cô trở thành Nữ hoàng, trở thành Phu nhân Thủ tướng, họ vô cùng nhiệt tình với cô. Ngày quan trọng thế này, sao họ có thể không gọi điện hỏi han chứ.
Mỗi lần chuông điện thoại kêu, Hà Tinh Tinh đều liếc nhìn cô một cái.
Quá ồn, Tô Thâm Tuyết nhận điện thoại, thấy người gọi đến là Tô Văn Hãn, cô nhếch miệng cười, ấn phím tắt máy.
Nhìn màn hình đã tối đen, Tô Thâm Tuyết nói bằng khẩu hình một chữ “Pằng“. Cha của cô tính tình nóng nảy, cô tắt máy thế này chắc chắn sẽ khiến ông ta quát tháo ầm ĩ, quăng di động xuống đất, con của người phụ nữ đê tiện kia lại dám không nhận điện thoại của mình.
Tô Văn Hãn vẫn cho rằng, Tô Thâm Tuyết là sản phẩm của một “người phụ nữ đê tiện.”
Tô Thâm Tuyết đánh giá điện thoại là một phát minh vô bổ. Nói thật, cô ghét thứ đồ chơi này.
“Tối nay ăn gì?”, “Lạnh rồi, về nhà sớm nhé”, “Cậu và bạn bè thế nào rồi?”, “Hàng xóm vừa tặng bánh ngọt, ngon phết đấy, tớ để phần cho cậu này“. Những câu từ quá đỗi bình thường này sẽ không bao giờ xuất hiện trong điện thoại của cô.
“Anh chờ em dưới nhà, đang mặc chiếc áo sơ mi em thích nhất”, “Tối qua, anh nói với em bằng thái độ không được tốt, bây giờ anh mang hoa hồng đến nhận lỗi với em đây. Em gặp anh đi, có được không?” Những lời thân mật của những người yêu nhau cũng sẽ không xuất hiện trong điện thoại của cô.
Không có thì thôi, cô đâu cần. Anh và cô đều hiểu rõ, giữa họ chỉ là mối quan hệ hợp tác.
Chưa được nửa phút, bầu không khí yên tĩnh trong xe một lần nữa bị phá vỡ, lại là tiếng chuông di động đáng ghét.
Lần này là điện thoại của Christie. Nhìn thái độ nghe điện khép nép kia, Tô Thâm Tuyết đoán được người gọi điện cho Christie là ai.
Quả nhiên.
“Là điện thoại của ngài Thủ tướng.” Christie hạ giọng, đưa di động đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.
Bây giờ Utah Tụng Hương không có ở trước mặt, trong xe đều là người quen, cô không cần làm bộ làm tịch nữa. Cô miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Đầu dây bên kia: “Tô Thâm Tuyết?”
Vừa nghe giọng điệu này, cô đã biết Thủ tướng đang không hài lòng. Giờ cô đã là Nữ hoàng rồi, không được thể hiện chút cảm xúc không tốt của bản thân sao?
“Đang nghe đây.” Cô khẽ cao giọng.
“Có phải em để bụng chuyện anh không nói gì với em đã nhận lời tham gia chương trình này không?” Anh dừng một chút, “Em cũng biết là anh sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa.”
Tô Thâm Tuyết hiểu rõ lắm chứ, không lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa là quy tắc nhất quán của người mang chủ nghĩa vị kỷ.
Tô Thâm Tuyết không buồn đáp lại.
Lát sau, Utah Tụng Hương lại nói: “Thâm Tuyết, anh bận rộn nhiều việc, không thể giải thích với em từng chuyện một được.”
Bận đến mức không thể gọi một cuộc điện giải thích với cô lí do vì sao lại ở New York thêm một ngày rưỡi à?
Theo kế hoạch ban đầu, Utah Tụng Hương tham gia Hội nghị Khí hậu của Liên Hiệp Quốc xong sẽ trở lại Goran vào ngày Ba mươi rồi ăn tối với cô ở cung điện Jose.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]