Tại Goran, sưu tầm súng là một trào lưu thời thượng, điều này dẫn đến sự phổ biến của súng đạn. Ngay cả khi Luật pháp Goran quy định: một người trưởng thành cần phải có giấy phép sử dụng súng kèm theo giấy xác nhận sức khỏe tâm thần mới có thể mua súng một cách hợp pháp.
Khi tên hung thủ đến cửa hàng mua súng, nhân viên thu ngân chỉ hỏi qua loa xem hắn có giấy phép sử dụng súng và giấy chứng nhận sức khỏe không. Câu trả lời nhận được là: “Có, nhưng quên ở nhà.” Nhân viên thu ngân không hề đắn đo, cứ thế để hắn ta thoải mái quẹt thẻ thanh toán.
Đoạn phim về quá trình gây án của hung thủ đã dấy lên làn sóng phẫn nộ của người dân Goran. Dân chúng hướng mũi dùi chỉ trích về phía Utah Tụng Khinh và các đơn vị sản xuất súng đạn. Utah Tụng Khinh phải đối mặt với các cáo buộc về thái độ thờ ơ trước sự xuống cấp của hệ thống an ninh Goran, cũng như lòng tham của các nhà sản xuất vũ khí đã gây nên cái chết của tám mươi bảy người dân vô tội.
Ngay lập tức, dư luận yêu cầu Thủ tướng đương nhiệm Utah Tụng Khinh từ chức, đồng thời lập tức ra lệnh cấm sản xuất súng.
Mười ngày sau “Sự kiện Blue Lake.”
Utah Tụng Khinh đưa ra cam kết: Cho ông ta sáu mươi ngày, ông ta sẽ thuyết phục Hiệp hội Quản lý súng, buộc tất cả các cửa hàng kinh doanh súng đạn tại Goran đóng cửa. Một khi không thực hiện được cam kết này, ông ta sẽ từ chức Thủ tướng.
Sáu mươi ngày sau, Hiệp hội Quản lý súng đệ đơn lên Quốc hội Goran để “Phản đối lệnh cấm vũ khí“.
Hơn một nửa nghị sĩ đã bỏ phiếu ủng hộ tờ trình “Phản đối lệnh cấm vũ khí” này.
Utah Tụng Khinh buồn rầu từ chức, vị trí Thủ tướng lâm thời được trao cho Phó Thủ tướng.
Vào lễ tưởng niệm một trăm ngày diễn ra “Sự kiện Blue Lake”, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra.
Chủ tịch Hiệp hội Quản lý súng cùng mười nghị sĩ cầm trên tay một cành ô liu tượng trưng cho hòa bình, đứng trước ống kính truyền hình, cùng nhau đưa ra lời thề: Kể từ giờ phút này, bọn họ sẽ nỗ lực hết mình theo tôn chỉ “Không để mảnh kim loại nào rơi trên lãnh thổ Goran“.
Những thước phim được phát sóng trên truyền hình ghi trọn những biểu cảm khó tin trên gương mặt của những nhân vật này.
Tại Goran, mười bốn phần trăm nguồn thuế là từ ngành sản xuất vũ khí súng đạn, thêm vào đó, hai gia tộc lớn Julie và Healther nắm giữ một phần ba cổ phần vốn sản xuất vũ khí, do đó Hiệp hội Quản lý súng tại Goran được xem là một thể chế độc lập.
Thể chế này có thể không cần thông qua Thủ tướng, mà trực tiếp đối thoại với Quốc hội.
Mười bốn phần trăm thuế của Goran đến từ ngành sản xuất và kinh doanh súng đạn. Không cần nghĩ cũng biết, lợi nhuận trung gian từ miếng bánh này lớn đến nhường nào. Vậy mà một tổ chức lại có thể từ bỏ món lợi nhuận khổng lồ như vậy được sao?
Điều này mới nghe qua cứ như là chuyện đùa.
Trước mặt rất nhiều người, chủ tịch Hiệp hội Quản lý súng kéo tay một chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng từ phía sau lên đứng tại vị trí trung tâm.
“Cậu ta đã thuyết phục được tôi, và tất cả mọi người chúng tôi.” Chủ tịch Hiệp hội Quản lý súng chỉ vào người thanh niên ấy và nói.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chàng trai trẻ đó.
Ngày ấy, một nhà văn cũng tham gia lễ tưởng niệm một trăm ngày “Sự kiện Blue Lake” đã tả người thanh niên ấy như thế này:
Vóc người cao ráo và dáng đứng thẳng tắp là ấn tượng đầu tiên về chàng thanh niên này. Cậu ta có một vóc dáng đẹp, lại khoác trên mình chiếc áo sơ mi sáng sủa, cộng thêm kiểu tóc gọn gàng, càng dễ dàng chiếm thiện cảm từ người đối diện. Ngắm nghía kỹ khuôn mặt ấy trong ấn tượng thiện cảm này, sẽ nhận ra đây là một gương mặt Á Đông đáng kinh ngạc. Những đường nét sắc sảo và tuấn tú sẽ khiến bạn nhận định rằng cậu ta là sự lựa chọn hoàn hảo nhất cho danh xưng “đứa con của những vị thần” ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dưới ánh mặt trời rực rỡ của Goran, đôi mắt cậu ta sáng lấp lánh, vừa như một người đàn ông trưởng thành lại vừa như một cậu bé kháu khỉnh. Nếu như được ánh mắt đó dõi theo say đắm, có lẽ đến cả nữ tu cũng phải mơ mộng.
Nhân vật được nhà văn đó mệnh danh “đến cả nữ tu cũng phải mơ mộng” chính là Utah Tụng Hương.
Ba mươi ngày trước khi diễn ra lễ tưởng niệm một trăm ngày cho những nạn nhân trong “Sự kiện Lam Hồ”, Utah Tụng Hương đã đến thăm hỏi từng người trong số những nghị sĩ bỏ phiếu ủng hộ tờ trình “Phản đối lệnh cấm vũ khí.”
Trong lúc trả lời phỏng vấn, có nghị sĩ phát biểu: “Rõ ràng cậu ta đã có sự chuẩn bị trước, tôi hoàn toàn bị thuyết phục“. Lại có người khác chia sẻ rằng: “Chàng trai trẻ đó dựa vào suy nghĩ và hiểu biết của bản thân để tôi có thể mở mang kiến thức về tác hại của súng đạn“. Còn có người phát biểu như sau: “Cậu ấy đã tốn nhiều tâm sức, tôi đã bị sự chân thành của cậu ấy lay động“.
Cũng có vị nghị sĩ không ngại ngần thuật lại: “Cậu thanh niên trẻ đó thật phiền, ngày nào cũng đến nhà giúp tôi chăm sóc tỉa tót vườn hoa. Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị vợ tôi trở mặt coi là kẻ thù mất“.
“Tại sao vậy thưa ngài?”
“Còn tại sao nữa, cậu thanh niên đó đẹp quá đi, mặt mũi sáng sủa, lại còn chăm chút vườn hoa đâu ra đấy. Khu vườn là tâm huyết của vợ tôi, anh hiểu ý tôi chứ?”
Lại còn có người tâm sự: “Tôi phải mau chóng đuổi cậu ta đi. Con gái lớn nhà tôi mới mười sáu tuổi, con gái nhỏ thì mới tròn mười bốn. Một đứa đang học cấp ba, một đứa sắp lên cấp ba, ngày nào cũng có một cậu trai tuấn tú như thế đến nhà, làm cho hai cô con gái nhà tôi không thể tập trung học hành được“.
Là sự thật cũng được, là câu nói đùa cũng không sao. Tóm lại, Utah Tụng Hương đã thành công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]