Bây giờ, cái hộp trong lòng cô bé chính là thứ vũ khí lợi hại để chặn họng con nhóc chưa hiểu đời kia. Donna nóng lòng nghĩ đến dáng vẻ của chúng bạn khi thấy những lá thư này.
Nghĩ tới đây, Donna rảo bước.
Bây giờ mẹ đang xử lý giấy tờ trong phòng làm việc, cô chỉ cần trả cái hộp về chỗ cũ trước khi mẹ về đến nhà là được.
Chợ trao đổi hàng hóa dần thưa người, chủ quầy bán bình hoa trầm lặng hút thuốc, Sara vẫn mang vẻ mặt ủ rũ, mấy người bạn của Sara dồn mắt về phía ngực cô.
Liếc xéo bọn nhóc, Donna rút chiếc khăn tay từ túi áo bông ra trải xuống mặt đất, cẩn thận đặt chiếc hộp lên rồi cài nút áo bông thật chỉnh tề.
Ở Goran, phụ nữ từ mười sáu đến sáu mươi tuổi đều phải hành lễ khi gặp Nữ hoàng, còn nam giới phải bỏ mũ cúi chào.
Hành động của Donna khiến mấy người bạn của Sara giật mình, nhưng đám nhóc nhanh chóng tỏ vẻ xem thường.
Đúng là mấy đứa con gái khờ dại, đâu phải chỉ có hộp vàng lóng lánh mới có thể đựng thư của Nữ hoàng, Donna thầm mắng.
Tay cô bé phủ lên chiếc hộp, trước khi lấy thư trong hộp ra, cô bé phải nói cho rõ ràng.
“Tớ nghiêm túc tuyên bố một lần nữa. Trước khi mẹ gặp ba tớ, mẹ đã là cô giáo dạy tiếng Trung của Nữ hoàng trong mười năm.” Donna nói.
Donna rất thích nghe câu chuyện về Nữ hoàng mà mẹ kể.
Câu chuyện mẹ hay kể nhất là: “Mẹ chứng kiến Thâm Tuyết từ lúc còn bé xíu trở thành một cô nhóc như con, chứng kiến Thâm Tuyết từ một cô nhóc trở thành thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều. Vậy mà, Thâm Tuyết lại càng ngày càng trầm lặng ít nói.”
Kể đến đây, mẹ lại thở dài.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó… Mẹ gặp ba của con. Sự xuất hiện của ba con khiến mẹ phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Rời đi cùng ba con, hay tiếp tục ở bên Thâm Tuyết? Cuối cùng, Thâm Tuyết đã quyết định giúp mẹ. Thâm Tuyết nói cô ấy đã trưởng thành, không cần cô giáo nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Rồi mẹ rời Goran, rời xa Thâm Tuyết. Một năm sau, Donna đến với thế giới này. Năm Donna ra đời, Thâm Tuyết trở thành một trong những người được kế vị ngôi vị nữ hoàng.”
“Sau đó thì sao mẹ?”
“Sau đó, lúc Donna sáu tuổi, Thâm Tuyết trở thành Nữ hoàng của Goran. Lúc Donna bảy tuổi, Thâm Tuyết kết hôn với Thủ tướng Goran, trở thành Phu nhân Thủ tướng.”
Mỗi khi mẹ nói đến đây, Donna sẽ thầm gào thét. Hết cơn, cô lại lễ phép hỏi: “Mẹ, mẹ kể lại câu chuyện vừa rồi được không?”
Hiển nhiên, mẹ biết tỏng tâm tư của cô bé, nhưng vẫn kể lại theo nguyện vọng của Donna.
“Lúc Donna sáu tuổi, Thâm Tuyết trở thành Nữ hoàng Goran. Lúc Donna bảy tuổi, Thâm Tuyết kết hôn với thủ tướng Goran, trở thành Phu nhân Thủ tướng.”
Cô bé lại thầm điên cuồng la hét.
Điều khiến Donna phấn khích không phải là ngôi vị Nữ hoàng Goran của Thâm Tuyết, mà là danh hiệu Phu nhân Thủ tướng. Sống trên đời, phải may mắn thế nào mới có thể trở thành Phu Nhân thủ tướng Goran chứ?
Donna đã thấy ảnh Thủ tướng Goran, đó là người có khuôn mặt điển trai nhất cô bé từng thấy.
Khôi ngô, trẻ trung, cao lớn, chỉ đứng thôi cũng chói lọi hơi cả vì sao trên trời, khiến người ta không thể dời mắt.
Nếu có người hỏi Donna có muốn gặp Thủ tướng Goran, muốn bắt tay Thủ tướng một lần không, câu trả lời chắc chắn là có.
Nhưng gặp Thủ tướng đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu có thể, Donna nguyện dùng dùng hai trăm chín mươi đô để đổi lấy một cơ hội đi gặp Thủ tướng Goran.
Đừng xem thường hai trăm chín mươi đô này. Đây là toàn bộ tiền tích cóp của Donna, ba muốn vay cô mười đô cũng đừng hòng.
Ví von này đơn thuần chỉ để diễn tả tình yêu và sự sùng bái của cô bé dành cho ngài Thủ tướng mà thôi.
Chứng tỏ ngài Thủ tướng có sức quyến rũ đến thế nào.
Cô bé không nói quá chút nào, ngay cả mẹ cũng thừa nhận mà. Ngài Thủ tướng là người đàn ông đẹp trai nhất mà mẹ từng gặp.
Cô bé không nói chuyện xa vời nữa, bây giờ cô bé cần bàn về chuyện Nữ hoàng Goran.
Nữ hoàng Goran chính là Thâm Tuyết của mẹ.
Mẹ luôn nói: “Thâm Tuyết là một cô bé ngoan.”
Bây giờ, Donna tám tuổi, cũng là năm thứ hai Thâm Tuyết trở thành Phu nhân Thủ tướng, mẹ cũng đã xa Thâm Tuyết được gần mười năm.
Kể từ khi mẹ rời xa Thâm Tuyết, cô thiếu nữ tĩnh lặng mẹ hay nhắc đến luôn viết thư cho mẹ vào những mốc thời điểm quan trọng trong cuộc đời mình.
“Kính gửi cô giáo, Thâm Tuyết kính thư.”
Hộp sắt đựng năm lá thư Thâm Tuyết gửi cho mẹ. Trước khi đưa những bức thư này ra, Donna cho rằng mình cần phải kể về đất nước mang tên Goran ấy.
Giờ đây cô bé còn quá nhỏ, chưa thể hiểu hết mọi chuyện. Hơn nữa thời gian có hạn, cô bé chỉ có thể nói những điều mình hiểu biết rõ ràng, để xác nhận vài chuyện quan trọng về Goran.
Donna đặt tay lên hộp sắt, cất cao giọng hỏi: “Các cậu biết nước Goran không?”
Như cô đoán, mấy cô nhóc non nớt ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Thôi kệ, ở nơi không có mạng Internet này, còn nhiều đứa trẻ thậm chí không có cơ hội chạm tay đến sách vở, cô không thể mong đợi quá nhiều.
“Đó là một quốc gia được hình thành từ đảo và núi lửa, phía Nam giáp châu Nam Cực, phía Bắc hướng về Tonga xa xôi. Diện tích lãnh thổ là 495.540 km2, dân số 6.670.000 người. Goran là quốc gia quân chủ lập hiến, hiện là một trong những thành viên của khối Thịnh vượng chung. Trong năm mươi năm qua, Goran đã được ghi danh vào bốn thiên đường di dân, cùng với Canada, Australia, New Zealand.” Đây là kiến thức Donna có được từ Wikipedia.
Giới thiệu xong về thể chế quốc gia, cô bé nhắc đến nền kinh tế của Goran.
“Goran là một quốc gia vô cùng phồn thịnh, có bốn ngành công nghiệp lớn là cao su, ngọc trai, dầu hỏa và du lịch. Người giàu ở nước này chất đầy xì gà thượng hạng trong kho. Sở thích của họ là làm những chuyện trái khoáy, như là dùng tiền mệnh giá lớn đến trăm đô làm mồi châm lửa xì gà.” Donna quay sang lải nhải lại một đoạn đọc được trên một tờ tạp chí của Mỹ hồi năm ngoái.
Mẹ cũng đã xác nhận nội dung mà tác giả bài báo viết. Mẹ còn nói, đối với giới siêu giàu ở Goran, dùng tiền mặt châm xì gà không phải là chuyện gì to tát.
Đứa ngốc tự nhận mình giỏi, tuyên bố mẹ mình là dì họ của thủ tướng Anh cười khì nói: “Tiền Zimbabwe chứ gì?”
Donna lườm con bé ngốc nghếch ấy một cái. Cô bé ghét nhất bị ngắt lời khi đang nói, may mà đáp án chính xác sẽ giáng cho con nhóc kia một cát tát đau điếng.
“Không, đô Mỹ.” Một giọng nói vang lên xác nhận câu trả lời trước cả Donna.
Người trả lời thay Donna chính là chàng thanh niên Syria rao bán giày Nike. Không chỉ anh chàng Syria này, ngay cả chủ quầy bán bình hoa cũng tham gia vào câu chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]