Khi Trường An sống mấp mô đến hơn sáu tuổi, mọi người đều cảm thấy đây là kỳ tích.
Nó thật sự không giống loại trẻ con có thể sống khỏe mạnh, đừng nói thú nhân, ngay cả hài tử á thú nhân cũng phải lớn hơn nó, đến nữ hài tử thoạt nhìn còn cường tráng hơn không ít. Chẳng hiểu nó bị bệnh gì mà trong căn nhà gỗ nhỏ mỗi ngày đều truyền ra mùi thảo dược nồng nặc, mở miệng ho còn nhiều hơn nói chuyện.
Trẻ nhỏ bình thường huyết khí đầy đủ, má và môi thông thường sẽ hồng hào hơn người trưởng thành không ít, nhưng đứa trẻ này thật sự không khỏe mạnh quá đỗi, chẳng bao giờ thấy nó có huyết sắc gì, màu môi cũng nhạt, trên cả khuôn mặt chỉ có một đường nối cánh môi và trên khóe mắt hơi phơn phớt đỏ quý giá như vậy.
Khi nó hơn một tuổi được một nam nhân á thú tên Triết Ngôn đưa đến bộ lạc, một lớn một nhỏ lưu lạc hơn một năm trời mới tìm được bộ lạc bằng lòng tiếp nhận họ.
Ban đầu người khác nhìn thấy Trường An, luôn phải nói mấy câu như là “Đứa trẻ này có thể sống sót sao”, sau khi Trường An hơi hiểu chuyện, bị người ta nói như vậy nhiều rồi, ngay cả bản thân cũng phải hoài nghi, nhưng về sau không còn ai nói thế nữa, bởi vì có một lần Triết Ngôn nghe thấy rồi liều mạng với người ta như thể dã cẩu phát điên.
Triết Ngôn mất một cánh tay, nhưng vẫn là một nam nhân mi thanh mục tú.
Hắn luôn giải thích với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148975/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.