Hoa Nghi chưa biến sắc, y chỉ nhìn tờ giấy không to kia mà không hề nhúc nhích.
Mọi người đều nghi hoặc, trên tờ giấy chỉ to hơn bàn tay kia rốt cuộc viết chi chít bao nhiêu điều, để đến mức Đông Hải vương của họ xem hơn một nén nhang, chừng như phải nhìn xuyên nó cũng không có ý định bỏ xuống
Lục Tuyền không nhận ra y hỉ hay nộ, chỉ là nhìn Hoa Nghi cúi đầu mãi như không biết chữ, lại cúi xuống thoáng nhìn người truyền tin phơi thây dưới đất, trong lòng bỗng nhiên giật thót, chẳng biết nên mở miệng hỏi như thế nào – Lục Tuyền quả thực thống hận bản thân, lúc cần hắn nói chuyện hắn chẳng bao giờ nghĩ được gì, chờ hắn nghĩ xong thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi.
Nếu như… Sách Lai Mộc ở đây thì tốt rồi.
Hoa Nghi giống như đánh mất cảm giác đối với thời gian, chờ y cảm thấy tay mình đã tê, chẳng biết đứng đó bao lâu rồi, y mới nhét tờ giấy vào lòng với khuôn mặt không biểu cảm, không hề có ý cho người khác xem, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay lưng về lều, trở tay đóng cửa, để lại một đám người không hiểu gì ở đó ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến lúc này, trong đầu Hoa Nghi vẫn chết lặng mà trống rỗng.
Ngẫm lại thì cả đời này y đều vì một người mà thay đổi.
Y vốn nên là một đứa trẻ nhà quý tộc không thành không tựu, vô ưu vô lự lớn lên, mỗi ngày ăn no chờ chết, hòa hợp êm thấm với người ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tung-chi-dao/2148803/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.