Năm thứ nhất 
Trữ Yến không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Hắn bóp nát chậu hoa Hạ Nhiễm nâng niu nhất, mảnh vỡ nghiền nát cánh hoa, mỗi một mảnh rơi xuống đều thấm đẫm máu tươi. Hắn rơi vào trạng thái cuồng nộ trong kỳ dễ cảm khiến không một kẻ hầu người hạ nào dám bước tới gần. 
Cuối cùng vẫn là mẹ Trữ dẫn người đến khống chế Trữ Yến để tiêm thuốc ức chế. 
Trữ Yến hôn mê một khoảng thời gian, sau khi tỉnh lại thì liền nhặt về đóa hoa dơ bẩn rách nát từ trong thùng rác, hắn mua một cái chậu mới rồi cẩn thận cắm hoa vào, để nó ngay trong phòng sách của mình, dáng vẻ trụi lủi của thứ đó trông có hơi buồn cười. 
Kỳ dễ cảm qua đi, Trữ Yến trở lại bình thường, hắn vẫn là đứa con trai lạnh lùng có tiếng độc nhất của nhà họ Trữ, phảng phất như chưa từng biến thành một đứa ngốc, chưa từng kết hôn, chưa từng gặp được Hạ Nhiễm. Alpha tựa hồ quên mất mọi thứ về người kia, hoặc có thể nói là không thèm để ý, mỗi ngày đều trôi qua như thường lệ. 
Mọi thứ dường như đều trở về với quỹ đạo vốn có. 
Mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng. 
Tháng thứ năm sau khi Hạ Nhiễm rời đi, anh dần dần biến mất khỏi câu chuyện của mọi người sau mỗi bữa tối. 
Beta giống như một cơn mưa rào ngắn ngủi, mưa tạnh rồi thì hết thảy đều khôi phục nguyên trạng, anh dần chìm vào quên lãng, giống như phần ngốc nghếch bên trong Trữ Yến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuc-ly-hon/2782162/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.