Trời mới bắt đầu lờ mờ sáng, Thu Tư nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt đang dần tỉnh lại, khẽ xoay người trong lồng ngực ấm áp của đối phương nhưng vẫn làm Tang Mặc Ngôn tỉnh giấc.
“Sao vậy?” Một thanh âm khàn khàn nhàn nhạt, lại thêm vào dáng vẻ còn chưa thức giấc hẳn của Tang Mặc Ngôn khiến đáy lòng Thu Tư hiện lên hai chữ ‘đáng yêu’.
“Không có chuyện gì đâu, anh cứ ngủ tiếp đi.” Không biết tại sao lại không buồn ngủ nữa, Thu Tư bật bóng đèn nhỏ ở đầu giường, nhìn thời gian một chút. Mới có năm giờ thôi, cách giờ đi làm còn bốn tiếng nữa. Ai! Trong khoảng thời gian này thì phải làm gì đây?
“Em và anh đều tỉnh giấc rồi thì chúng ta đi chạy bộ đi!” Vì chưa hoàn toàn tỉnh táo lại nên thanh âm của Tang Mặc Ngôn vẫn khàn khàn, mắt nửa nhắm nửa mở khiến Thu Tư đã quen nhìn khuôn mặt luôn nghiêm túc của hắn lại có ý muốn cười.
“Không cần, anh ngủ đi. Không chừng một lát nữa tôi cũng sẽ ngủ thêm.” Ngày hôm qua Tang Mặc Ngôn xem tài liệu đến tận 1h sáng, hắn mới ngủ được có bốn tiếng. Bây giờ ánh mắt của Tang Mặc Ngôn vẫn còn lưu lại dấu vết mệt mỏi. Làm sao cậu có thể ích kỷ để cho Tang Mặc Ngôn thức cùng với cậu được.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thu Tư, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên trán cậu rồi mới xoay người xuống giường: “Anh cũng tỉnh rồi. Gần đây bận rộn nhiều việc, không có hoạt động thân thể. Đúng lúc nhân cơ hội này, em theo giúp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/4087/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.