Vội vàng hoàn thành xong công việc buổi sáng, nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, Thu Tư thở dài một hơi. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cậu thấy hơi đau đầu. Cậu có điểm nào tốt đến vậy mà khiến Tang Mặc Ngôn như thế…
“Cậu chính là phó chủ quản mới tới hả?”
Thu Tư bị thanh âm bất ngờ vang lên này làm kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, vẻ mặt ngả ngớn đang đứng trước bàn làm việc của mình: “Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai?”
Đối phương tràn đầy ý tứ khiêu khích, liếc mắt đánh giá Thu Tư: “Hừ! Tôi còn tưởng là nhân vật lợi hại như thế nào, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thả lỏng thân thể, Thu Tư khoanh tay ngang ngực tựa vào chiếc ghế sau lưng: “Hóa ra tiên sinh là thầy xem tướng. Nhưng mà ngành chúng tôi không ai cần xem tướng cả, anh không đi nhầm văn phòng chứ?”
“Cậu…” Bị Thu Tư nói một câu, vị khách không mời mà đến này tức giận đến không thể phản bác được, phát cáu chỉ vào Thu Tư lắp bắp “cậu” đến nửa ngày.
“Còn một điều nữa, tiên sinh. Lần sau khi đi vào văn phòng của người khác thì nhớ phải gõ cửa để tránh cho người ta nói anh không lễ phép.” Thời gian trước khi quen biết Tang Mặc Ngôn, vốn dĩ cậu không biết khi bị người khác bắt nạt thì phải phản kháng lại. Nhưng mà ở cùng Tang Mặc Ngôn được một thời gian khá dài rồi, dần dần cũng huấn luyện được tính can đảm cho mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/4086/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.