Sắc trời đã tối muộn, tấm rèm cửa đã được khép hết lại. Cả căn phòng ngủ rộng lớn chỉ mở một chiếc đèn bàn màu ngà ngà nhàn nhạt làm không gian này bao phủ một cảm giác ấm áp.
Thu Tư bủn rủn toàn thân mặc bộ đồ ngủ mềm mại sau đó nằm vào vị trí riêng cho cậu trong lòng người nào đó, tìm một tư thế dễ chịu rồi nhắm mắt lại hưởng thụ những ngón tay mạnh mẽ xoa bóp những chỗ nào khó chịu cho cậu.
Ấn ấn xoa xoa từ tốn, cảm thấy làn da co giật dưới ngón tay dần dần thả lỏng, Tang Mặc Ngôn mới thử gọi một tiếng. “Thu Tư, ngủ rồi sao?”
Giọng nói mang theo cơn buồn ngủ nặng nề, Thu Tư khẽ trả lời. “Hả?! Chưa đâu.”
“Người đến hôm nay, là bác trên danh nghĩa của anh.”
Cố gắng chống đỡ mi mắt càng lúc càng nặng, Thu Tư có chút nghi hoặc. “Trên danh nghĩa?”
Khẽ cười, Tang Mặc Ngôn cũng không trả lời mà chỉ dịu dàng hôn lên mái tóc Thu Tư. “Bà ấy ở biệt thự phía sau trong hai ngày. Nếu em gặp thì khỏi cần nói chuyện gì với bà ta cũng được.”
Biết Tang Mặc Ngôn đã nói như thế thì nhất định là có lí do của hắn, Thu Tư gật đầu, “Ừ.” Âm cuối cùng còn chưa hết, Thu Tư lại lười biếng quay về trong lòng Tang Mặc Ngôn, vừa mới yên ổn được một phút thì Thu Tư lại cử động mình, chớp chớp mắt mấy cái, bất giác làm ra bộ dàng vô tội. “Mặc Ngôn, đứa bé đói bụng.”
Tang Mặc Ngôn cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900653/quyen-2-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.