Còn chưa đến thời gian bữa chiều mà Thu Tư đã ngủ quên trong lòng hắn. Cảm giác người mình yêu gần trong gang tấc thế này khiến ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn còn mang thêm một ánh sáng rực rỡ đến khác thường.
“Đông đông…”
Tiếng gõ cửa vang bên tai làm Tang Mặc Ngôn không vui nheo mắt lại, hắn ôm ngang lấy Thu Tư nhẹ nhàng đặt cậu trên chiếc giường mềm mại, thu xếp chăn gối cẩn thận và khẽ hôn lên gương mặt cậu rồi mới đứng thẳng dậy ra mở cửa. Cửa mở, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào một ông lão mặc trang phục quản gia, đối phương không chút sợ hãi nhìn Tang Mặc Ngôn, cũng không bận tâm đến khí lạnh chuyển động xung quanh mà ngược lại ông ta không quên lễ nghi cúi người, khép chân, hai tay buông xuôi theo đường chỉ quần. Những hành động thuần thục lưu loát khiến cho ông lão đã đến tuổi chống gậy rồi mà vẫn giống như một vị quý ông người Anh, không kiêu ngạo không hèn mọn làm cho người ta thấy được ông ấy không phải người đơn giản. “Ông chủ, công ty vừa mới gửi đến một số văn kiện cần ngài ký tên.”
“Ta đã biết, đưa văn kiện đến phòng sách đi.” Thanh âm của Tang Mặc Ngôn không cảm xúc lại còn thêm sự lạnh lùng buốt thấu xương.
Hoàn toàn lờ đi khí thế của chủ nhân, lão quản gia kia lại thấp người cung kính trả lời “Vâng” rồi mới xoay người đi đến phòng sách trên lầu.
Đóng cửa lại, Tang Mặc Ngôn nhẹ bước quay lại giường, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu/2900494/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.