Chương trước
Chương sau
Thực ra trâm cài tóc của Tư Mã Yên Nhiên chính là bảo vật cấp cao của Lâm Thiên Linh tặng, nó có thể truyền về hình ảnh của người sử dụng. Điều kiện là người đó phải có tu vi đủ cao mới được, nó sẽ chủ động hấp thu nguyên khí dư thừa để kích hoạt.

Thời gian kích hoạt mỗi ngày chỉ có khoảng một tiếng đồng hồ, bọn họ cầu may khi quyết định kích hoạt vào giờ này mỗi ngày. Linh hồn ngọc bội của hai người chưa có bị vỡ nát nên họ vẫn mong có một ngày thấy được bọn họ bình an.

Tuy chuyện một cái Siêu Phàm có thể hộ tống được Tư Mã Yên Nhiên đi ra được vòng ngoài là chuyện gần như không tưởng. Không nghĩ đến ngày hôm nay câu may lại được hoàn thành thành ước nguyện, cả hai thực sự bình an không xước một vết.

“Bốp...bốp..bốp”

Lục Vũ vỗ tay khen ngợi:

“Ghê gớm thật, tiểu tử này lại cưa đổ được cả Tư Mã tỷ lẫn Vương tỷ, cuộc sống này thật sự quá nhiều điều bất ngờ.”

Ở dưới rất nhiều đệ tử và trưởng lão cũng tán đồng với quan điểm này, hai cái nữ thần cứ ngỡ không thuộc về phàm giới lại bị một nam nhân cưa đổ. Đã thể còn cưa được khi Tư Mã Yên Nhiên đã biết quan hệ giữa hắn ta và Vương Phi mới càng kinh dị.

Nhớ tới Vương Phi thì mọi người không khỏi quay sang nhìn xem nàng có thái độ gì nhưng nàng ta cũng vỗ tay vẻ mặt đầy thán phục. Lâm Thiên Linh vội vàng đi xuống dưới an ủi, nàng sợ Vương Phi tức giận sẽ làm chuyện không hay trước mặt đệ tử.

Tính cách tùy hứng của Vương Phi thì ai trong môn phái cũng biết cả, mọi người không khỏi chủ động tránh xa nàng ta ra. Dạo này tu vi của nàng ta tăng mạnh thế nên nếu lỡ ta làm bọn họ bị thương thì thật sự đúng là bi ai.

Lâm Thiên Linh khẽ giọng hỏi:

“Muội ổn chứ?”

Vương Phi mỉm cười nói:

“Có gì đâu không ổn, có khả năng để Yên Nhiên nói ra ba chữ này thì cái đệ tử này của ta quá giỏi rồi.”

Lâm Thiên Linh tưởng nàng giận quá thành cười bèn nói:

“Muội đi về nhà nghỉ trước đi, đợi bọn họ về thì chúng ta nói chuyện này tiếp có được không.”

Vương Phi nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Ta cũng còn một số mẻ đan dược nữa thì mới đủ chỉ tiêu được giao, bây giờ ta đi luyện cho xong để ngày mai còn đi hóng nữa.”

Đợi Vương Phi rời đi thì Lâm Thiên mới quyết định mang hai người Băng Thần đi về càng sớm càng tốt. Có điều để làm được việc này thì một mình nàng là không thể, huống gì hai người kia phải ở gần cổng thì nàng mới có thể làm được.

Trước tiên nàng cảm thấy mình lên đi đánh tiếng với môn chủ của Thập Vũ Môn, có đủ ngươi đồng ý thì nàng mới có thể mở cổng được.Lý do nàng đưa ra đương nhiên là để đảm bảo cân bằng cho lần khảo hạch tiếp theo.

Sau mấy ngày đi qua đi lại giữa các môn phái thì rốt cuộc nàng cũng có sự đồng ý của toàn bộ các vị trưởng môn. Bọn họ thái độ đều nhất quán là mở cổng để đảm bao Táng Thiên Bí Cảnh không bị người nhúng chàm ngay cả trước khi nó chính thức mở ra.

Kể cả những môn phái vốn có ác ý với Vân Vũ Phái cũng nhất quán đồng ý bởi hai lý do rất quan trọng. Đầu tiên là nơi đó có thể là bí cảnh duy nhất họ được cạnh tranh công bằng với bốn cái thế lực lớn nhất mà bình thường dù muốn cũng không có cơ hội.

Thuận Vũ Môn, Nghịch Vũ Môn, Thủy Vũ Phái, Vân Vũ Phái vị trí top bốn đã có mấy chục vạn năm không đổi thay. Những thế lực khác đương nhiên có mơ tưởng tới một ngày chiếm lấy vị trí của bốn cái thế lực lớn để có thể mặc sức tung hoành.

Thứ hai bọn họ thật sự là có tật giật mình, vừa nghe tới việc điều tra việc điều tra đệ tử của Vân Vũ Phái bị phục kích thì họ luôn chuyển chủ đề sáng chuyện khác. Điều này càng làm rõ ràng thêm suy đoán của cao tầng Vân Vũ Phái không hề sai.

Không có bằng chứng thì quả thật không thể làm gì được bọn họ, nhưng một khi đã xác định được kẻ thù thì không thiếu cách để trả thù. Ví dụ như khi vào Táng Thiên Bí Cảnh thì người của Vân Vũ Phái tập trung săn đuổi ngươi của bọn họ chẳng hạn.

Chỉ cần không phải là dính tới Thuận Vũ Môn và Nghịch Vũ Môn thì người của Vân Vũ Phái có thể thoải mái hành động không cần kiêng nể gì cả. Ức hiếp kẻ yếu hơn bao giờ cũng vô cùng thoải mái, Vân Vũ Phái và Thủy Vũ Phái liên minh lại thì vô cùng đáng sợ.

Thực ra cũng đã từng có lần Thuận Vũ Môn chọc vào liên minh của hai nữ nhân phái này, cái giá phải trả quá đắt khiến họ đến bây giờ vẫn còn kiêng kỵ. Lần đó khi Táng Thiên Bí Cảnh mở ra thì họ đã bị toàn diệt bởi liên minh của hai phái.

Lâm Thiên Linh ở Siêu Thần Đỉnh Phong gần như bất bại, Tư Mã Yên Nhiên thì khiến cho đội ngũ chiến đấu luôn nề nếp, kiên cường. Vương Phi thì đặc biệt hơn một chút khi nàng xuất ra mưu kế cực kỳ độc địa, đã thế khả năng luyện đan cấp tốc cũng rất đáng sợ.

Tứ Thiên Bí Cảnh lần đó đã chứng kiến cảnh gió tanh mưa máu đầy đáng sợ, phải biết đệ tử của Thuận Vũ Phái rất đông. Quả thật là xác người chất cao như núi, máu chảy thành dòng cũng vẫn chưa đủ để miêu tả độ thảm khốc của cuộc chiến.

Đợi Băng Thần và Tư Mã Yên Nhiên rời khỏi bí cảnh thì Lâm Thiên Linh mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Nàng quan sát thật kỹ hai người xem có ai mang theo thương thế hay không, thấy họ hoàn hảo thì mới bước ra ngoài chắp tay.

Đợi mấy vị chưởng môn khác cũng khách khí chắp tay thì nàng mới mở miệng:

“Cám ơn các vị đã giúp ta giải cứu hai thành viên quan trọng của Vân Vũ Phái, ân tình này Lâm Thiên Linh ta ghi nhớ ở trong lòng. Hai người bọn họ cũng mệt rồi thế nên ta xin phép được mang họ về trong môn phái, các vị thong thả đi sau.”

Thuận Vũ Môn chưởng môn khách khí vô cùng:

“Cứu được người thì chúng ta đủ vui rồi, lần này kẻ ra tay dám khiêu khích uy nghiêm của Thập Vũ Phái nên ta cảm thấy quyết không thể tha thứ. Chuyện điều tra vẫn phải tiếp tục cho đến khi tìm ra hung thủ và những kẻ sau màn mới ngừng.”

Lâm Thiên Linh mỉm cười nói:

“Quả nhiên có phong thái của minh chủ, đã như thế thì vân vũ phái chúng ta chờ tin tốt từ các vị. Lần này nếu không xử lý được hung thủ và kẻ chủ mưu thì tên của ta phải đọc ngược lại, các vị cứ chờ xem.”

Nghe được nàng ta đe dọa thì nhiều người không khỏi có chút lo lắng, đặc biệt là khi ánh mắt của nàng dừng ở một ai đó quá lâu trước khi buông ra lời đe dọa. Điều này cho họ biết rằng nàng đã biết chuyện và chỉ chờ cơ hội để có thể trả thù thôi.

Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng nói:

“Chuyện mở công Táng Thiên Bí Cảnh mời các vị vẫn làm theo đúng kế hoạch để tận dụng tối đa thời gian có lợi nhất cho đệ tử.”

Băng Thần ngồi trên thuyền ngọc của Lâm Thiên Linh buồn chán:

“Hai người ai rảnh cho ta biết rằng tại sao Táng Thiên Bí Cảnh lại phải chọn ngày để mở hay không. Ta không tin đây là truyền thống.”

Tư Mã Yên Nhiên nhẹ nhàng giảng giải:

“Thực ra phải nói về việc Tàng Thiên Bí Cảnh có một chu kỳ khép kín. Như lúc chúng ta đi vào thì nó đang trong giai đoạn cuối của chu kỳ. Đến hiện tại thì tính được chu kỳ kia bắt đầu vào ngày nào thì họ mới có thể mở cửa bí cảnh với sức họ chỉ duy trì được nửa tháng.

Trong thời gian này nguyên khí trong bí cảnh dày đặc gấp ngàn lần bên ngoài, cơ duyên thì đều trở nên dễ tìm kiếm hơn bất cứ lúc nào. Nhưng đổi lại tu vi của tất cả các yêu thú đều tăng lên ba cái tiểu cảnh giới trong thời gian đó.”

Băng Thần rơi vào trầm tư, suốt cả đoạn đường đó hắn ta không nói thêm bất cứ từ nào, hắn ta đang cực kỳ tập trung để suy nghĩ.

Đến khi về tới môn phái thì hắn ta khẽ giọng hỏi hai nàng:

“Chính xác thì chúng ta có bao nhiêu thời gian?”

Lâm Thiên Linh khẽ giọng đáp:

“Chính xác là bốn tháng, mười năm ngày các chưởng môn sẽ hợp sức lại để mở ra bí cảnh thêm một lần nữa.”

Băng Thần hít một hơi thật sâu để chuẩn bị chạy nước rút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.