Chương trước
Chương sau
Không cuồng dã như mọi khi nhưng lần này Băng Thần lại mang cho Tư Mã Yên Nhiên cảm giác thỏa mãn và ấm áp vô cùng. Quan trọng nhất là hắn ta còn thể hiện được tình cảm của mình, không thể kim thương bất khuất thế nên hắn tập trung vào việc duy trì cảm xúc.

Nàng nằm cuộn tròn trong ngực của hắn ta, hơi thở gấp gáp vẫn chưa thể nào bình thường trở lại. Làm một phàm nhân còn phải làm chuyện này một tiếng liên tục trong lần đầu tiên thì nàng không mệt mới là chuyện lạ có thật.

Tư Mã Yên Nhiên nhỏ giọng nói:

“Ta đã từng coi sách miêu tả chuyện này, chỉ là không nghĩ tới nó sẽ như thế này, ngươi có rất nhiều nữ nhân phải không?”

Băng Thần cũng chẳng giấu giếm mà thẳng thắn gật đầu công nhận, hắn chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ về chuyện này. Hiện tại hắn cũng không cần phải giấu giếm nàng ta làm gì, dù sao sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ biết được thôi.

Hắn khẽ giọng hỏi:

“Lần này cảm giác không tệ chứ?”

Nàng khẽ giọng cười nói:

“Người nói về chuyện này cứ giống như ngươi và Vương Phi đang kiểm tra một mẻ đan dược thành phẩm vậy. Có điều ta phải công nhận cảm giác này không tệ chút nào, so với miêu tả trong sách chỉ có hơn chứ không kém.”

Băng Thần nhỏ giọng hỏi:

“Ta gọi nàng là Yên Nhiên được chứ?”

Tư Mã Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy được ánh mặt nghiêm túc của hắn thì nàng lại chuyên tâm suy nghĩ. Nàng cảm thấy câu trả lời sau đó có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến quan hệ của hai người sau này, nó khiến nàng vốn tính lắc đầu lại do dự.

Đối với Băng Thần thì xưng hô rất quan trọng, hắn không thể nào ở trong không gian riêng tư lại dùng kính ngữ với nữ nhân của mình. Nếu nàng bắt hắn gọi theo chức vị thì càng trở nên kỳ lạ hơn nữa, hắn quả thực rất muốn gọi tên để bản thân cảm thấy thoải mái.

Không có m Dương Song Tu Thần Quyết thì đây là cách để hắn kiểm tra xem đối với nàng ta hắn có địa vị như thế nào. Đặc biệt là khi hai người quan hệ thay đổi nhanh như thế này thì nàng suy nghĩ như thế nàng hắn ta càng coi trọng hơn.

Suy nghĩ một hồi thì nàng ta cũng chẳng thấy Băng Thần hối thúc, điều này chứng tỏ câu trả lời này rất quan trọng. Thái độ của hắn ta không giống như đang đùa vui một chút nào, sự mong chờ trong ánh mắt của hắn nàng có thể nhìn ra.

Đến phiên Tư Mã Yên Nhiên trở lên hồi hộp vì nàng thực sự khó trả lời, nàng tuy hài lòng nhưng không thể nhận hắn ngay được. Huống gì nàng còn chưa biết ăn nói làm sao với Vương Phi nữa, thật sự khiến người ta cực kỳ nhức đầu.

Thế nhưng từ chối thì có thể sẽ khiến Băng Thần cảm thấy nàng không có nghiêm túc trong mối quan hệ này. Trong khi quả thực thì chuyện này từ hắn mà ra nên hắn sẽ càng nghĩ nhiều hơn, tệ nhất là có thể khiến giữa hai người xuất hiện khoảng cách nào đó.

Nàng từng là một người con gái mộng mơ, thực ra bây giờ vẫn là như thế, những câu chuyện ngôn tình tưởng vô bổ nàng vẫn đọc. Với thân phận phó chưởng môn của Vân Vũ Phái nàng càng không nên mất thời gian nhưng đó đã trở thành sở thích.

Nếu như nói sai một câu vào thời điểm quan trọng như thế này thì ắt sẽ trở thành bước ngoặc lớn trong mối quan hệ với chớm nở này. Ngay lập tức nàng đặt Băng Thần lên bàn cân, nàng có thể xác định hắn là một nam nhân tốt đáng để nàng gửi gắm.

Bỗng nàng tự nhiên nói:

“Được thôi, có hai người chúng ta thì ngươi có thể gọi ta như thế, còn có người ngoài vẫn phải gọi ta là phó chưởng môn. Chuyện này tạm thời giấu Vương Phi, nàng ấy là bằng hữu của ta thế nên ta không mong nàng ấy phải phiền lòng.”

Băng Thần mỉm cười gật đầu:

“Được, ta đồng ý, như thế này còn tốt hơn dù có hai người cũng phải xưng hô một cách cứng ngắc. Yên Nhiên thật sự thấu hiểu lòng người, với quan hệ của ngươi với Vương Phi ta còn tưởng ngươi lợi dụng ta xong sẽ ném qua một bên.”

Tư Mã Yên Nhiên cười nói:

“Ngươi nói chuyện giống như từng bị nữ nhân chơi xong bỏ vậy, đừng nói với ta là thực sự từng có chuyện đó xảy ra nhé.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Quả thực có chuyện như thế, các nàng ấy muốn chơi xong bỏ ta nhưng đâu thể ngờ thủ đoán của Băng Thần ta. Thà là đừng đụng vào ta, nếu đã đụng vào rồi thì một lần ngủ trên giường ta thì vĩnh viễn là nữ nhân của ta.”

Nàng ép sát vào người hắn thì thào:

“Ta mệt rồi, ôm ta ngủ đi.”

Vừa ôm nàng ngủ Băng Thần vừa nghĩ tới những chuyện hắn ta đã trải qua, quả thực mấy cái thế lực dám truy sát hắn ăn gan hùm mật gấu hết rồi.Trong đó hình như còn có đám người của Thập Vũ Môn nữa, tuy rằng không biết rõ chính xác là thế lức nào.

Tư Mã Yên Nhiên với hiểu biết sâu rộng thì chắc cũng đoán ra kha khá các thế lực tham gia truy sát hắn ta. Hình như cái thành chủ kia cũng thống kê được ít nhiều, đợi nàng ngủ dậy rồi hỏi, sau đó về môn phái hỏi cho rõ ràng để còn đi trả thù.

Lần này bị truy sát trên phạm vi của Vân Vũ Tinh mới khiến hắn khó chịu, nếu ở nơi khác ngoài Thập Vũ Môn thì đương nhiên hắn sẽ để Thiên Long Bang điều tra. Ở Vân Vũ Tinh thì chỉ có thể dựa vào chính hắn điều tra thôi, trông cậy vào môn phái cũng khó.

Dù sao nhiều cái thế lực tham gia như thế thì khó có chuyện Vân Vũ Phái vì hắn ta lại đi làm to chuyện này. Chuyện triệt tiêu thiên tài của nhau trong bí cảnh còn làm công khái huống chi làm bí mật còn phải hy sinh nhiều như thế này coi như huề nhau rồi.

Băng Thần không phải người quá mơ mộng, dù cho Vân Vũ Phái có khác biệt với các môn phái khác thật. Thế nhưng có những vấn đề đã trở thành lẽ đương nhiên thì họ không thể nào thay đổi được, Băng Thần cũng chẳng trách móc gì cả dù hắn là người chịu thiệt.

Nhắm chặt đôi mắt lại hắn cũng muốn nghỉ ngơi một giấc rồi còn đưa cô nàng này đi ra ngoài khu vực trung tâm để nàng khôi phục tu vi. Với việc tu vi được khôi phục, sau đó hai người có thể an tâm rằng thế nào thì cả hai cũng không thể ngỏm được.

Đợi Táng Thiên Bí Cảnh mở ra một lần nữa thì hai người hoàn toàn có thể đi ra ngoài một cách an toàn.

Một tháng sau

Trải qua rất nhiều thứ rốt cuộc Băng Thần đã thành công hộ tống nàng ta ra khỏi khu vực trung tâm. Khi thế của Tư Mã Yên Nhiên kéo lên cực kỳ nhanh chóng, hắn ta quả thực cảm giác rất có thành tựu khi trên đường nguy hiểm đều bị mình chặn lại.

Tư Mã Yên Nhiên từ trên không trung hạ xuống vui vẻ:

“Làm phàm nhân cũng không tệ lắm, thế nhưng thích việc có tu vi hơn.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Lần này ngươi suýt mất mạng mấy lần nhưng vẫn cảm thấy làm phàm nhân không tệ là sao?”

Nàng mỉm cười nắm chặt tay hắn:

“Nếu không phải ta bị biến thành phàm nhân trong bí cảnh thì cuộc sống của hai chúng ta sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song.”

Băng Thần ánh mắt nhìn về phương xa hơi cười một tiếng, nàng ta nghiêm túc cũng cực kỳ lãng mạn. Một tháng trước ai có thể nghĩ rằng Tư Mã Yên Nhiên phó trưởng môn có thể nói ra những lời ngọt ngào như rót mật vào tai.

Thế nhưng ngay sau đó nàng liên tục F5 giới hạn của mình:

“Băng Thần ngươi biết không, nếu thời gian có một lần nữa quay trở lại ta vẫn sẽ chấp nhận bị thương, bước vào ranh giới sống chết. Gặp được ngươi chưa một giây nào ta cảm thấy hối hận, thời gian cùng ngươi luôn ngọt ngào.”

Ôm chầm lấy hắn nàng to giọng:

“Băng Thần, ta thích ngươi.”

Trong lúc này tại Vân Vũ Phái tất cả mọi người đều há hốc mồm, dù thế nào miệng cũng không ngậm lại được. Chuyện không tưởng lại hiện ra ngay trước mắt của bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.